Công Tử Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết

Chương 13




Tự Ngọc ra quyết định muốn ăn Thẩm Tu Chỉ, nhưng chuyện lại không đơn giản giống như nàng mường tượng, trong đạo quan quản giáo cực kỳ nghiêm ngặt, tạp dịch không thể tùy ý lẩn quẩn tại nơi ở của đệ tử, nếu phát hiện ra thì chắc chắn bát cơm sẽ giữ không nổi, dựa vào pháp thuật như mèo cào của Tự Ngọc quả là không có lá gan mạo hiểm.

Hơn nữa đạo quan cực kỳ lớn, mấy dãy núi trải dài ra xa, cho dù nàng là đệ tử cũng không chắc sẽ có cơ hội gặp được Thẩm Tu Chỉ, huống chi nàng còn là tạp dịch thức khuya dậy sớm làm việc, cộng thêm lúc trước Vưu Li đến chỗ sư phụ nhà nàng ta cáo trạng chuyện quét dọn của Tự Ngọc, phóng đại chuyện ngày ấy nàng đuổi theo Thẩm Tu Chỉ lên gấp mấy lần, tình cảnh chỗ nàng càng thêm gian nan.

Quản sự nương tử vốn muốn đuổi Tự Ngọc ra khỏi đạo quan, nhưng thật sự không lấy đâu ra người nên chỉ có thể tạm thời giữ nàng lại, phái nàng đến Tàng Kinh Các xa xôi nhất quét tước.

Đó là chỗ hoang vắng không người nhất, tàng thư bên trong toàn là trân bảo của đạo quan, chỉ cung cấp cho lứa trưởng giả sư phụ tới lấy đọc, đệ tử bình thường không thể tới chỗ này, đây là một chỗ rất là vắng vẻ, một Tàng Kinh Các to như vậy nhưng chỉ có một người quét tước, cũng không phải công việc dễ dàng gì cho cam.

Tự Ngọc đi một đường theo quản sự nương tử qua mấy con đường mòn giữa núi mới đến chỗ Tàng Kinh Các này, Tàng Kinh Các trang trọng nghiêm túc, mái cong chạm trổ, hoa văn sặc sỡ phía trên đã bị năm tháng dần dần ăn mòn, màu sắc dần dà phai màu cũ xưa càng mang theo hơi hướng cổ xưa.

Quản sự nương tử đưa chổi lông gà trong tay cho Tự Ngọc, chỉ về Tàng Kinh Các phía trước: “Sau này ngươi cứ quét tước tại đây, bụi trên sách chỉ có thể dùng chổi lông gà phủi sạch sẽ, không được dùng tay chà lau, ở chỗ cao không thể lên được thì có thang bên trong có thể sử dụng, ngày nắng đẹp mang sách ra phơi, nhớ kỹ những cuốn sách này đều là bảo bối, nhất quyết không để hư hao vì nhân tố con người, nếu không có bán ngươi đi cũng không đền nổi đâu, cách mấy ngày ta sẽ đến đây kiểm tra ngươi làm việc, nếu để ta biết được ngươi dùng mánh lới lười biếng thì ta cũng không thể giữ ngươi lại đâu.



Tự Ngọc nhận lấy chổi lông gà nghiêm túc gật gật đầu: “Nương tử yên tâm, ta nhất định sẽ không lười biếng.



Quả thật quản sự nương tử rất tin tưởng lời này, tuy rằng người ta nói tâm tư người này bất chính, nhưng làm việc vẫn rất đáng tin cậy, thế là bà không dặn dò thêm nhiều đã xoay người rời đi.

Tự Ngọc đưa mắt nhìn theo quản sự nương tử rời đi, xoay người rảo bước tiến vào Tàng Kinh Các, bên trong cực kỳ rộng mở, mới bước vào một bước, ập vào mặt là mùi hương của sách, lọt vào trong tầm mắt toàn là dãy dãy thư tịch, từng hàng sách nối dài ra xa, phóng mắt không thấy được điểm cuối, trên tường cũng xếp đầy sách, ngay ngắn chỉnh tề không hề lộn xộn chen chúc.

Tự Ngọc nhìn quanh bốn phía lại cảm thấy chỗ này quả thật rất tuyệt, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần so với ngôi miếu hoang của nàng, hơn nữa còn thanh tịnh tự tại, đây là nơi tốt nhất đối với một thứ đồ trang trí như nàng, nhưng tưởng tượng đến bốn phía chỗ này được núi bao quanh cực kỳ hoang vắng, qua lại đã tốn không ít thời gian, muốn thần không biết quỷ không hay mà ăn Thẩm Tu Chỉ quả thực khó như lên trời.

Tự Ngọc nghĩ thế trong lòng hơi có chút tiếc nuối, li.ếm liế.m cánh môi, trong miệng có hơi nhạt, chỉ phải cầm chổi lông gà lang thang không có mục tiêu, nhiều ngày nay nàng ăn không ít nhang khói, tu vi rõ ràng vững vàng hơn rất nhiều so với lúc trước, không thể bắn thứ đồ chơi nặng như lá rụng nhưng thứ mỏng manh như bụi lại không thành vấn đề, thế nên không cần sốt ruột làm việc.

Tự Ngọc không chút để ý vòng qua mấy dãy sách, khi đi đến bên cạnh bàn lớn kế bên cửa sổ đang muốn đi đẩy cửa sổ đằng trước ra, lại thấy trên bàn sách đặt một cuốn sách đang đè nặng lên một góc giấy Tuyên Thành, bên cạnh nghiên mực là một giá đặt bút, phía trên đang treo mấy cây bút, dường như có người thường ở đây vẽ tranh.

Tự Ngọc duỗi tay sờ sờ bức tranh kia, cảm xúc trên tay mềm mại trơn tru.

Những nét đặt bút trên giấy rõ ràng, đen mà không sần sùi, nhạt mà không ỉu xìu, vết mực đậm nhạt trùng trùng điệp điệp, vài nét bút ít ỏi trên giấy đã bao hàm mấy phần nhã nhặn vào trong tranh, núi non trùng điệp phảng phất như hiện ra ngay trước mắt, khí phách hào hùng nhưng không chỉ đơn giản là trời đất rộng lớn, ý cảnh trong đó quá mức sâu xa khiến kẻ tầm thường chợ búa khó có thể hiểu thấu.

Ví dụ như một yêu quái chưa hiểu việc đời như Tự Ngọc đây, nàng nhìn không hiểu sẽ không thể hiểu, đời này cũng không thể xem hiểu, nàng thậm chí không nhìn ra bức tranh này đang vẽ núi.

Tự Ngọc tùy ý quét mắt qua bức tranh, tầm mắt dừng lại trên hai cây bút lông gác trên giấy, một ngắn một dài như thể tùy tiện đặt đó.

Nàng cầm lấy bút lông khẽ khẽ chạm vào mu bàn tay, ngòi bút ngay lập tức vẽ ra một vết mực, mu bàn tay trắng ngần của nàng đã biến đen một cách thần kỳ khiến nàng thoắt cái trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy vẻ hiếm lạ.

Phàm nhân tốt ở chỗ sẽ tự tìm niềm vui cho chính mình, không giống yêu quái bọn họ, lúc tuổi còn nhỏ nhạt nhẽo không thú vị, sau khi thành niên sẽ càng tăng thêm, có đôi khi thậm chí đầu óc còn không chịu động não, ngày ngày trôi qua rất nhạt nhẽo.

Tự Ngọc nhất thời hứng khởi, khi nàng đang muốn học phàm nhân đặt bút trên giấy, ngòi bút khó khăn lắm mới dừng được trên giấy Tuyên Thành, chợt nghe tiếng lật giấy khe khẽ từ nơi rất xa.

Nàng quay đầu nhìn lại, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp kệ sách, từ khe hở cực nhỏ trông thấy được một khuôn mặt quen thuộc.