Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 20: C20: Cô sợ tôi




An Đào Đào hoàn toàn không biết bản thân vừa bước qua cánh cổng địa ngục.

Tối qua cô ngủ rất say, lúc tỉnh lại khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trông khá non nớt đáng yêu.

Cô mở tủ quần áo, trong tủ chất đầy váy đẹp phiên bản giới hạn của nhiều thương hiệu lớn khác nhau, tất cả đều có màu hồng phấn và được thiết kế theo kiểu ren bánh bèo.

Nghe nói Lục Sóc đã sai người chuẩn bị những thứ này, đúng là mắt thẩm mỹ của thẳng nam. Anh tính biến cô thành búp bê à?

Nhưng An Đào Đào không dám làm trái ý Lục Sóc, đành phải nhẫn nhịn mặc váy màu hồng phấn lên người.

Mẹ An từng nói một câu mà cô thấy rất đúng, đó là lúc ở nông thôn bà ta vốn không có quần áo. đẹp để mặc, nhưng nhờ phúc nhà họ An mà bà ta được hưởng thụ mọi thứ.

Có điều cách hưởng thụ này mang theo nỗi sợ, thậm chí là bỏ mạng.

An Đào Đào kéo tà váy, chuẩn bị ra ngoài ăn sáng.

Nhưng cô vừa bước chân ra khỏi cửa phòng, phát hiện người trong biệt thự đều đang bận rộn, vây quanh vườn hoa như đang tìm kiếm gì đó.


An Đào Đào kéo ghế dựa ngồi xuống, tò mò hỏi: “Má Trần, bọn họ đang làm gì vậy?”

“Bọn họ đang tìm rắn hổ mang chúa.” Má “Trần đáp, sau đó đặt ly sữa bò vào tay An Đào. Đào.

An Đào Đào nhận lấy ly sữa, bàn tay hơi run rẩy: “Rắn hổ mang chúa ư?

Chẳng lẽ mới đó mà bọn họ đã phát hiện rắn hổ mang chúa biến mất rồi sao?

Má Trần tưởng cô không biết chuyện nên giải thích cặn kẽ: “Là rắn hổ mang chúa trong hang. rắn, nó là thú cưng của Cửu Gia.”

An Đào Đào đặt ly sữa xuống, cố gắng kiểm chế nỗi thấp thỏm trong lòng, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Không phải rắn hổ mang chúa đang ở trong hang rắn sao? Tại sao lại biến mất rồi?

Má Trần không để tâm đ ến chuyện này cho lắm, mà vừa lau bàn vừa đáp: “Trước kia cũng. thường biến mất như vậy, nên chỉ cần tìm thấy là được.”

“Thì ra là thế...” An Đào Đào lẩm bẩm.

Tối qua cô còn vui vẻ khi lấy được mật rắn, thật không ngờ bọn họ lại phát hiện ra việc rắn hổ mang chúa biến mất nhanh như vậy.

May mà rắn hổ mang chúa kia đã có tiền án vượt ngục mấy lần. Nếu bọn họ tìm kiếm một hồi không thấy rắn hổ mang chúa đâu, chắc sẽ cho. rằng rắn hổ mang chúa ham chơi, không biết đã trốn ở xó xinh nào rồi đúng không?

Có lẽ sẽ không có ai nghỉ ngờ rắn hổ mang chúa là bị cô giết đâu?

m... Cô chỉ là một cô gái yếu ớt tay trói gà không chặt, làm gì có ai nghỉ ngờ cô chứ?

Sau khi nghĩ thông suốt, An Đào Đào đã buông. lỏng cảnh giác, yên tâm uống nốt ly sữa.

Cô liếc nhìn, chợt phát hiện trên bàn có bày mấy món ăn khác, nên li3m vết sữa đính trên cánh môi hỏi: “Đổ ăn này chuẩn bị cho ai vậy?


“Đương nhiên là cho Cửu gia rồi.” Má Trần trả lời một cách hiển nhiên.

Cơ thể An Đào Đào bỗng run rẩy, ly sữa bò suýt trượt khỏi tay, cô há mồm, sợ sệt hỏi: “Tối qua Cửu gia về rồi sao?”

Má Trần mang một ly sữa bò khác ra khỏi. phòng bếp, rồi đặt xuống vị trí của Lục Sóc: “Nghe nhóm Hoàng Sâm nói Cửu gia về lúc rạng sáng, lúc về có vẻ rất mệt mỏi.”

An Đào Đào nhớ lại tối qua khi Lục Sóc nghe điện thoại, sắc mặt hơi khó coi, có lẽ công ty đã xảy ra vấn để gì đó.

“Ồ...." Cô nhấp ngụm sữa bò, hờ hững đáp.

Tối qua cô ngủ say như chết, không hề hay biết chuyện Lục Sóc quay về lúc rạng sáng.

Cũng may là anh không xông vào phòng cô, bằng không cô sẽ bị anh hù chết cũng nên.

An Đào Đào uống sữa bò, nét mặt như chất chứa nhiều tâm sự, ngay cả khi Lục Sóc xuất hiện trước mặt cô cũng không nhận ra.

“Nghĩ gì vậy?”

Lục Sóc cúi người, hơi nóng từ môi anh phả vào tai An Đào Đào.


Cả người An Đào Đào khẽ run lên như có luồng điện chạy qua, may mà cô giữ được bình tĩnh, nếu không chắc chắn cô sẽ hét lớn.

*Cô sợ nhìn thấy tôi đến vậy à?” Lục Sóc cười khẩy trước đáng vẻ kinh hãi đến thần hồn nát thần tính của cô.

An Đào Đào ngẩng đầu, chợt bắt gặp ánh mắt uám bình tĩnh không gợn sóng của Lục Sóc.

Cô ngây người, cố nặn ra nụ cười, giọng nói mềm mại ngọt ngào đến lạ: “Không sợ, Cửu gia đẹp trai như vậy sao tôi phải sợ chứ?”

Lục Sóc khẽ cười, nhưng nụ cười ấy hơi trào phúng.

An Đào Đào nghịch ngón tay của mình, tron lòng bỗng rối như tơ vò.

Lục Sóc kéo ghế dựa ra ngồi ở phía đối diện, nhìn cô chằm chảm.

“Thế à? Vậy cô căng thẳng làm gì?”