Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 228




An Vũ Dương, Hạng Chí Viễn, ai trong số hai người bọn họ đều không phải là người mà cô nên nghĩ đến.

Giang Ninh Phiển vỗ trán, ngồi xuống ghế xoay trái tim, bắt đầu ăn mì gói, cũng không phải lúc trước chưa từng ăn mì gói, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy nó khó nuốt như vậy.

Dạ dày đã được nuôi thành quen, làm sao có thể dễ tính như lúc trước được nữa?

Miễn cưỡng ăn hết gói mì, Giang Ninh Phiển lại nhìn về phía tủ lạnh, cau mày đứng dậy đi vào phòng, mở từng ngăn kéo tủ ra.

Cô lấy ra 356 tệ từ bên trong.

Đây là toàn bộ tài sản hiện tại của cô.

Cầm cự qua tuần này rồi tính tiếp.

Đóng ngăn kéo lại, Giang Ninh Phiến vừa nhìn lên đã nhìn thấy chiếc nhẫn màu mực trên bàn viết chữ, đôi mắt hồ ly đen u ám sắc bén đang nhìn chằm chằm cố…

Hạng Chí Viễn.

Cảm giác rửa ruột không dễ chịu chút nào.

Hôm qua lúc rời đi, ma xui quỷ khiến như nào mà cô đã mang theo chiếc nhẫn này.

Từ nhỏ đến lớn, dường như mỗi khi gặp Hạng Chí Viễn, cô đều như bị ma xui quỷ khiến, làm ra một số việc không thể tưởng tượng nổi.

Cất chiếc nhẫn lại vào túi, Giang Ninh Phiến lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai từ trong tủ quần áo đội trên đầu, sau đó lấy ra một chiếc khăn quàng cổ quấn kín mặt mình lại, cầm 356 tệ rời

di.

Giang Ninh Phiến không đi quá xa, cô chọn một siêu thị rất gần tiểu khu Lục Đảo.

Mặc dù An Vũ Dương đã nói rằng tạm thời Hạng Chí Viễn không thể tìm ra cô, nhưng cô không còn tin tưởng vào An Vũ Dương nữa.

Cô thận trọng mặc một chiếc áo hoodie vừa rộng vừa dài, mũ của áo rất rộng, trùm lên mũ

lưỡi trai, đeo thêm kính râm, ngụy trang đến mức bản thân cô cũng không thể nhận ra.

Cô đã được nhìn thấy thủ đoạn của Hạng Chí Viễn, sau khi 20 tấn hàng bị chặn, anh có thể nhanh chóng phát hiện ra kẻ đứng sau màn, chứng tỏ thế lực của anh quá lớn, tìm một người thật sự không phải chuyện gì khó với anh.

Cẩn thận là trên hết.

“Tính tiền.”

Giang Ninh Phiến mua một thùng lớn mì gói, một túi thức ăn nhanh còn hạn sử dụng lâu lớn và đồ dùng cần thiết của phụ nữ, cô ăn mặc kì quái, trả tiền trong ánh mắt kì lạ của nhân viên thu ngân.

Cô dừng lại ở cửa thang máy của chung cư, đợi thang máy đi xuống.

Cửa thang máy từ từ mở ra trước mặt cô.

Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Mẹ kiếp, sao theo dõi qua GPS mà lại tìm đến được tiểu khu này rồi, đi tra máy quay giám sát xem chị Phiến có từng đến chỗ này không… mẹ kiếp, ai vậy, đến mùa đông rồi à? Khoác cả khăn quàng cổ ra ngoài.”

Giang Ninh Phiến sửng sốt nhìn chằm chằm vào Cô Minh Thành trong thang máy và hai người đàn ông phía sau.

Đụng mặt rồi.