Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 190




Chương 190

Anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên lại phát hiện không biết từ khi nào.

cậu bé đáng lế đang ngủ trên giường anh không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, lúc này đang đứng ở cửa cầu thang lầu hai gắt gao nắm chặt đồ chơi mô hình trong tay, vẻ mặt tái nhợt nhìn chăm chằm anh.

Trái tim Diệp Sâm trong nháy mắt rơi xuống đất.

Sau khi xóa tin tức rác rưởi kia đi, anh ngay lập tức bước nhanh đến: “Con thức dậy khi nào vậy? Tại sao ngay cả quần áo cũng không mặc đã đi ra?”

Anh muốn ôm cậu bé trở lại phòng để mặc quần áo.

Nhưng Diệp Minh Thành lại đột nhiên lui về phía sau một bước tránh được anh, nói: “Ba, vừa rồi ba nói chuyện với ai vậy? Ai bị bắt cóc?”

Thẳng nhóc này lại còn nghe được cuộc điện thoại vừa rồi của anh.

Diệp Diệp Sâm tùy tiện nói: “Không, điện thoại của công ty mà thôi, con nghe lầm rồi”

“Con nghe thấy rồi, có phải có người nói con trai ba bị bắt cóc phải không? Phải không?” Giọng nói của Diệp Minh Thành đột nhiên trở nên vô cùng bén nhọn, cậu bé nắm chặt nắm đấm nhỏ lớn tiếng chất vấn ba.

Diệp Diệp Sâm không hiểu tại sao: “Đúng vậy, nhưng không phải con đang đứng ở đây sao?”

Diệp Minh Thành không nói gì nữa Cũng không biết có phải ảo giác của Diệp Sâm hay không, trong nháy mắt anh nhìn thấy cả người cậu bé run rẩy, khuôn mặt nhỏ bé càng thêm tái nhợt dọa người.

Thằng nhóc này, chuyện gì đã xảy ra với nó Diệp Sâm cho rằng cậu bé bị lạnh, vì vậy lại tiến đến một lần nữa: “Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, ba ôm con đi lên mặc quần áo, trời lạnh như vậy con sẽ bị bệnh”

Anh cúi xuống và chuẩn bị ôm cậu bé.

Nhưng cậu bé này bỗng nhiên giống như phát cuồng không mặc quần áo cũng không mang giày, cứ như vậy như người mất hồn từ trên cầu thang chạy xuống.

“Diệp Minh Thành, con đang làm gì vậy? Con mau quay lại ngay!”

Diệp Diệp Sâm nhìn thấy lập tức nóng nảy, cũng vội vàng từ trên lầu đuổi theo xuống, đáy mắt tức giận hận không thể lập tức đánh cái mông nhỏ của cậu bé. Thằng nhóc này rốt cuộc nó trở nên không nghe lời như vậy từ khi nào?

Một đường đuổi theo, cũng may lúc Diệp Minh Thành sắp chạy ra khỏi cửa lớn, anh rốt cục bắt được cậu bé sau đó xách áo sau của cậu bé mang cậu bé trở về.

“Diệp Minh Thành, rốt cuộc con đang làm cái quái gì vậy? Con có muốn ăn đòn không?”

“Buông ra, con muốn đi tìm dì, ba thả con ra!”

Diệp Minh Thành giấy dụa kịch liệt, trong giọng nói như muốn khóc.

Đúng vậy, cậu bé muốn đi đến nhà của mẹ, cậu bé muốn đi xem có phải Mặc Hi xảy ra chuyện hay không? Tối hôm qua sau khi cậu bé trở về, đợi bình tĩnh lại lập tức gọi điện thoại cho Mặc Hi nhưng không có ai nhận.

Mãi đến sáng nay lúc ngủ dậy cậu bé lại gọi lại vẫn là không gọi được, cậu bé cảm thấy có gì đó không đúng.

Cho nên kẻ xấu vừa rồi gọi điện thoại tới nói đã bắt cóc Mặc Hi là thật sao? Người bắt cóc đã tưởng Mặc Hi là cậu bé sao?

Diệp Minh Thành càng thêm tự trách, cậu bé dùng sức giấy dụa, khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn đều bởi vì dùng sức như vậy mà nghẹn đến đỏ bừng, cổ họng cũng khàn khàn kêu to để cho ba buông cậu bé ra.

Diệp Diệp Sâm tức giận đến mức gân xanh đều nhảy tưng tưng!