Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 120




Chương 120

“Đủ rồi! Đỗ Nhược Quân, con về đây là để cãi nhau à? Không im miệng đi được hay sao? Nếu không ngậm miệng được thì cút đi cho ba, đừng có làm mất mặt cái nhà này!”

Cuối cùng thì cậu cô cũng không nghe tiếp được nữa. Ông ta đứng thẳng dậy từ trên ghế ngồi rồi quát lên một tiếng với con gái mình.

Cậu cô vừa nói ra lời này thì chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ vậy, sau khi bị ba mình quát thì Đỗ Nhược Quân nổi khùng ngay tại chỗ.

“Con làm mất mặt cái nhà này hả? Đỗ Hoa Sênh, mắt của ba có bị mù không thế? Rốt cuộc thì ai làm mất mặt cái nhà này hả? Là chính chị ta không cần mặt mũi đấy. Năm đó chị ta cố chấp muốn gả cho người đàn ông kia, sau khi kết hôn chưa được một năm thì đã bị người ta đuổi ra khỏi nhà, lại còn vác theo cái bụng lớn khiến cả nhà chúng ta trở thành trò cười cho người ta. Năm năm đã qua đi nhưng nhà chúng ta vẫn chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn người khác. Thế mà bây giờ ba lại nói con làm mất mặt cái nhà này hả?”

Đỗ Nhược Quân đứng trong phòng khách, điên cuồng chửi bới quát mắng, trông cô ta chẳng khác gì một người điên. Hai tròng mắt đỏ au của cô ta nhìn chấm chấm vào Mộc Vân, ánh mắt cô ta tràn ngập sự căm ghét như muốn chém cô ra thành tám mảnh!

Nghe vậy sắc mặt Mộc Vân lập tức tái đi Đây chính là nỗi đau của cô!

Cũng là nỗi đau của nhà họ Đỗ khi bị cô làm liên lụy. Những chuyện cô gây ra vào năm đó vô lý bao nhiêu thì bây giờ cô càng cảm thấy có lõi với họ bấy nhiêu. Cũng chính vì chuyện này nên cô mới không quan tâm đến lời em họ nói, vẫn luôn nhường nhịn cô ta hết lần này tới lần khác.

Mộc Vân nắm chặt hai tay thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Cũng may là khi cô ta đang nổi khùng lên thì mợ cô ở trên tầng đã nghe thấy, vì thế bà ta vội vàng chạy từ trong phòng ngủ ra ngoài.

“Đỗ Nhược Quân, con đang làm gì thế? Con phát điên cái gì đấy?

Ai cho con nói chuyện với ba con bằng cái giọng điệu đó hả?” Bà ta vừa quát lên một tiếng thì cái người phụ nữ đang nối khùng kia mới im miệng lại, không lên tiếng nữa.

Mộc Vân thả lỏng nắm tay, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Mợ..”

“Cô cũng vậy, về sau nếu không có chuyện gì thì cô đừng đến đây nữa. Cái nhà này không phải là nơi để hai đứa cãi nhau”

Mộc Vân: “..”

Cô lập tức cúi đầu, thấp giọng đồng ý, cũng không dám thể hiện ra một chút không vui nào.

Cô sẽ không trách bà ấy chuyện gì cả bởi vốn dĩ bản thân cô đã nợ nhà họ rất nhiều, vì vậy cho dù bọn họ có mắng chửi cô, đối xử với cô thế nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không để ở trong lòng.

Nhưng điều cô không thể tưởng tượng được là ngay sau đó mợ cô lại nói ra một câu.

“Mặc dù lời nói của Nhược Quân hơi khó nghe nhưng những.

# Nều là sự thật. Cô đã bị vấp ngã một lần rồi thì phải bi sửa sai, đừng đi tìm người đàn ông họ Diệp kia nữa. Sai một lần là do tuổi trẻ chưa hiểu sự đời, nhưng sai hai lần chính là do bản thân cô ngu ngốc, không biết yêu thương bản thân mình! Cô có hiểu không?”

Trong nháy mắt đó Mộc Vân cảm giác trái tim mình như bị một cái gì đó đâm vào thật mạnh. Hai bàn tay cô vừa mới thả lỏng lập tức bị nắm chặt lại.