Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 573




Chương 573

Thế là, lần thứ hai…

“Bắt đầu.”

Dưới ống kính, gương mặt cứng đờ của Bắc Minh Quân, duỗi tay về phía Dương Dương, tư thế cứng nhắc giống như là duỗi nanh vuốt về phía cậu vậy, anh kéo cơ thể nhỏ bé của Dương Dương về phía mình, dùng giọng điệu hết sức dịu dàng nói:

“Con trai, con muốn ăn gì, ba đút cho con…”

Úi, Dương Dương không khỏi ớn lạnh người.

Quan trọng là, lúc Bắc Minh Quân nói lời này, gương mặt vẫn rất lạnh lùng!

Như thể một lời bày tỏ tình cảm ba con từ miệng của anh thốt ra, đáng sợ như cho con trai của mình ăn côn trùng vậy!

Dương Dương bĩu môi, cho dù ba deadbird của cậu lúc này trông rất đáng sợ, nhưng cậu vẫn không sợ chết như cũ nói: “Con muốn ăn cánh gà nướng!”

Lập tức, sắc mặt Bắc Minh Quân tối đi.

Nhưng dưới ống kính, anh cố gắng kiềm chế lại sự kích động muốn đánh con trai mình, cắn răng gật đầu nói: “Được! Ba đút cho con!”

Vì vậy, anh đặt Dương Dương xuống chân mình, sau đó từ trong đống đồ ăn đông lạnh, chọn ra một túi xúc xích gà được hút chân không.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dương Dương, cậu hai Bắc Minh chịu đựng đống dầu mỡ, xé túi ra, sau đó cầm bật lửa, đặt miếng xúc xích nướng dưới ngọn lửa…

Không bao lâu sau, cái xúc xích vốn dĩ đã được nướng chín, lại được nướng thêm một lúc nữa nên nó bị cháy đen.

Cậu hai Bắc Minh cầm cái xúc xích được nướng dưới bật lửa, đưa đến trước mặt Dương Dương, sắc mặt bình tĩnh, giọng nói hết sức dịu dàng:

“Không có cánh gà, chỉ có xúc xích gà nướng thôi…”

Dương Dương trừng mắt nhìn cái xúc xích bị nướng cháy, khóe môi run rẩy.

Dưới con mắt kinh ngạc của Hình Uy và mọi người trong đoàn chụp ảnh…

“Huhu…” Một tiếng khóc thảm thiết vang lên, vang vọng trên núi Phù Lan, Dương Dương òa khóc…

Mẹ ơi, đáng sợ quá đi mất.

Lần này Dương Dương cũng đã có thể hiểu được sự đáng sợ của ba deadbird rồi.

Thánh mẫu Maria ơi, hóa ra lúc ba deadbird dịu dàng quả thật rất đáng sợ: “Huhuhu…”

Trình Trình chỉ nhàn nhạt nhìn dáng vẻ khóc lóc của Dương Dương, sau đó cậu không thèm để ý nữa, sống trong thế giới của riêng mình.

Hình Uy đứng ở một bên lén lau mồ hôi, ông chủ với thủ đoạn mạnh mẽ trên thương trường của anh ta đúng là một kẻ ngốc, còn cậu chủ nhỏ Dương Dương đúng là khó xử lí hơn cậu chủ nhỏ Trình Trình rất nhiều!

Bàn tay đang cầm cái xúc xích giữa không trung của Bắc Minh Quân khẽ run rẩy, anh trừng mắt nhìn đứa nhẻ đang khóc lóc ầm ĩ trước mặt mình!

Anh nghiến răng, lập tức ném cái xúc xích đó vào thùng rác, sau đó gào lên với đoàn chụp ảnh: “Tắt máy cho tôi!”

Đoàn chụp ảnh ngoan ngoãn làm theo.

Sau đó, Bắc Minh Quân híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Dương Dương đang lau nước mắt bên cạnh: “Thằng nhóc này muốn chống đối với ba có đúng không?!”