Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 516




Chương 516

Nhìn bức tranh to lớn liên miên kia, Hình Uy càng không dám nói.

Bắc Minh Quân không thèm nhìn Hình Uy, cũng hoàn toàn không để ý đến câu trả lời của anh ta, chỉ cầm bút chăm chú vẽ lên trên vách tường…

Khó mà tin được là, trong căn biệt thự xa hoa này, trên vách tường trắng như tuyết kia, Bắc Minh Quân dùng đôi tay đã từng được Châu Âu công nhận là đôi tay của kiến trúc sư thiên tài, dồn toàn bộ tình cảm vẽ ra một bức tranh về bãi biển Barcelona ở Tây Ban Nha…

Bầu trời xanh thẳm, đám mây mềm mại như bông, ánh mặt trời nóng cháy, biển xanh đậm, bờ cát vàng ực, còn có những người lười biếng nằm tắm nắng, những cô gái mặc bikini chơi đùa, những người vui đùa trên mặt biển…

Đúng là cảnh ở bãi biển Barcelona hôm anh và Cố Tịch Dao đến!

Lúc này, bức tranh cảnh biển này, đang miêu tả lại toàn cảnh hình ảnh náo nhiệt một cách chân thật lên trên vách tường.

Vô cùng sinh động.

Mà linh hồn của bức tranh này, chính là vai chính bắt mắt nhất trên bờ cát…

Cố Tịch Dao.

Cô trong bức tranh đang mặc một bộ áo tắm một mảnh, vô cùng đáng thương ngồi xổm trên nền cát, cuộn lại thành một cục, nhìn qua như đang tủi thân. Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phơi nắng đến đỏ bừng, đôi mắt đen láy trong xoe chớp chớp, vô cùng đáng yêu.

Động tác của cô trong bức tranh là vươn đôi tay trắng như tuyết ra, ngồi xổm dưới đất đào cát.

Cô như thế này, trong mắt anh chính là một con cún con họ Cố vừa đáng yêu vừa đáng thương, nhưng mà lại làm cho người ta nhịn không được muốn đá một phát.

Chỉ là ngày hôm đó, anh vì muốn trừng phạt cô cho nên nói muốn vẽ cô, lại bảo cô phải ngồi ở bờ cát dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, làm người mẫu hơn bốn tiếng. Thiếu chút nữa phơi cô thành cá khô.

Nhưng cuối cùng bức tranh anh vẽ lại là một bức tranh nhà lầu cao tầng, dưới chân trái còn có một con cún con đang nằm, trong miệng còn ngậm một khúc xương trông vô cùng ngu ngốc.

Đợi đến khi cô nhìn thấy sẽ lập tức nổi điên…

Nói là anh nhục nhã cô, tức giận anh xem cô như một con chó mà chơi đùa.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Bắc Minh Quân mềm mại hơn, bức tranh này, coi như là món quà để đền bù cho cô vậy.

Dù sao, món quà sinh nhật cô tặng anh đêm qua, là món quà làm anh cảm thấy hài lòng nhất từ trước đến giờ.

Giống như trái tim đang cô đơn nhiều lắm, không biết từ lúc nào, đã dần dần lặng lẽ trở nên phong phú hơn nhiều.

Trong đầu thậm chí thường thường sẽ hiện lên bóng dáng của cô.

Mà đêm nay, anh cũng sẽ tặng lại món quà cho cô.

Bức tranh này, chỉ còn một chút nữa thôi là xong rồi.

Anh cầm bút, lúc đang định vẽ thêm sợi dây chuyền quý báu có khắc chữ V.Q lên trên cổ cô thì….

Hình Uy suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thở dài, vẫn ấp a ấp úng nói ra…

“Cậu chủ… trước khi tôi đến đây, vừa lúc tra được hành trình của cậu Khởi Hiên… Thì ra sáng hôm nay anh ta đã ngồi máy bay bay đến Úc. Trong danh sách công ty hàng không đưa đến, chuyến bay đó vừa lúc là chuyến bay mà cậu chủ nhỏ Trình Trình cũng đi… Còn có…” Hình Uy không biết chính anh khi nói ra những lời này, trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh, muốn nói lại thôi.