Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 469




Chương 469

Dương Dương lén lút chạy về phòng của Trình Trình.

Trình Trình chưa khóa cửa phòng, Dương Dương vọt vào, xông tới giường, kéo Trình Trình lên, lắc lắc người cậu, vội vã hét lên: “Bắc Minh Tư Trình tỉnh lại đi người làm kia đã nhìn thấy em đi tiểu rồi. ”

Trình Trình dụi mắt, sau khi nhìn rõ khuôn mặt đen như than kia của Dương Dương, cậu vẫn còn bị dọa sợ.

Sau khi lấy lại tinh thần, cậu bình tĩnh bò xuống giường, chau mày, hờ hững nói: “Sao thế? Nhìn thấy em tiểu thôi mà, cũng đâu phải chuyện gì to tát. Em nhỏ như vậy, người ta lại không cần em chịu trách nhiệm, á đợi đã…”

Lúc này Trình Trình mới giống như hiểu ra: “Em nói người làm thấy em…đứng tiểu?”

“Ừ ừm!” Dương Dương gật đầu lia lịa, sau đó gãi đầu, vẻ mặt vô tội cười ha ha: “Em, em ngủ mơ mơ màng màng nên tưởng cái mặt lớn hơn cái bánh của người làm là bô tiểu, cho nên đã tiểu lên mặt cô ta rồi.”

Trình Trình hít sâu một hơi, bình tình liếc nhìn em trai của mình: “Cố Dương Dương, em hay lắm!”

Trình Trình vốn biết Dương Dương sẽ không ngồi yên, nhưng không ngờ mới đến đây mà cậu đã gây rắc rối nhanh như vậy rồi.

“Ai yo, anh đừng than thở nữa! Nhanh nghĩ cách giải quyết đi!”

“Bây giờ người làm đâu rồi?”

“Bị em đánh bất tỉnh rồi!”

“Em? Với sức lực yếu như cọng bún thiu của em mà có thể đánh người khác bất tỉnh sao” Trình Trình tỏ ra không tin.

“Hứ! Bắc Minh Tư Trình, chớ xem thường tem! Tuy em còn nhỏ nhưng với thân thủ của em, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một cảnh sát xuất sắc.” Tuy Dương Dương có rất nhiều khát khao với tương lai nhưng làm cảnh sát mới là ý nguyện của cậu. Chẳng qua chẳng ai ngờ rằng Dương Dương từ nhỏ đã lập chí thành cảnh sát, sau khi lớn lên câu nói này lại trở thành một câu chuyện cười.

“Được, được rồi, em đừng ở đó khoác lác nữa. Mau trở về đội tóc giả lên đi, bên trong cặp sách còn có đồ nghề trang điểm. Em nhìn bộ dáng quỷ quái lúc này của em đi, mồ hôi túa ra đã tẩy sạch vết đen trên mặt em hết rồi kìa!”

“Ối, vậy người làm kia thì sao?”

“Bây giờ anh sẽ đi xử lý! Em ngoan ngoãn trở về phòng đi. Đừng ra ngoài gây họa cho anh nữa. Yên lặng đợi đến mai anh đi tìm em!”

“Ồ, vậy được rồi. Em đã biết bát tự của em không hợp với chỗ này rồi mà.”

“Em con nhỏ thì biết cái gì là bát tự không hợp chứ?”

Đêm đó, Dương Dương hiếm thấy lắm mới nghe lời trở về phòng chứa đồ, ngủ thẳng cẳng mà không lo lắng gì.

Chỉ tội Trình Trình số khổ phải đi dọn dẹp đống hỗn loạn do cậu gây ra.

Trình Trình gọi người làm vẫn luôn hầu hạ cậu tới, thừa dịp trời tối, lén lút khiêng người làm vẫn còn hôn mê vì gậy điện của Dương Dương ra khỏi nhà họ Bắc Minh đồng thời cũng dặn người làm của cậu đợi sau khi người làm kia tỉnh lại thì đưa cho cô ta một số tiền, đồng thời còn cảnh cáo cô ta mãi mãi không được trở về nhà họ Bắc Minh nữa.

Nhà họ Bắc Minh có quá nhiều người làm, thiếu một hai người cũng chẳng có ai để ý.

Cho dù ngày mai ba có hỏi tới Trình Trình cũng đã sớm tìm được người làm khác gánh tội thay rồi. So với người ba không thường xuyên trở lại nhà họ Bắc Minh thì hầu hết người làm đều trung thành với Trình Trình hơn.

Mà Trình Trình cũng tin tưởng với tính cách kiêu ngạo của ba cậu, sẽ không bao giờ nhớ mặt người làm kia đâu.

Người làm bị Dương Dương tiểu vào mặt đêm qua cứ biến mất như vậy.

Tất cả mọi chuyện đều sóng yên gió lặng trôi qua trong vô thức.

Trình Trình không khỏi thở dài. Em trai của cậu rốt cuộc lúc nào mới hết gây rắc rối nữa đây?

Sáng hôm sau ánh mặt trời vẫn rực rỡ như mọi ngày.

Sáng sớm nhà họ Bắc Minh vẫn bận bịu như mọi hôm.

Không có gì khác lạ, ông cụ và bà cụ Bắc Minh sáng sớm đã rời giường, sau đó nghe được người làm nói tối qua Trình Trình dẫn một cô bé da đen về nhà làm khách