Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 462




Chương 462

“Hai chữ con ruột này, thật sự quan trọng như vậy sao?” Ánh mắt đen sâu thẳm của Cố Hạnh Ngân, lập tức trở nên giàn giụa.

Vũ Xuân vừa khóc vừa lắc đầu: “Tịch Dao, con biết không, mãi cho đến tối qua, vào giây phút Lý Lục Bình ngã xuống đất, mẹ mới thật sự hiểu rõ, có phải con ruột hay không không quan trọng… nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi…”

Cố Hạnh Ngân trở nên run rẩy: “Rốt cuộc sao Lý Lục Bình lại chết? Là do Cố Anh Thư làm có đúng không?”

Vũ Xuân không nói gì cả, chỉ lắc đầu một cái, rồi lại khóc.

“Haha…” Cố Hạnh Ngân cười nhạo một tiếng: “Cho dù là Cố Anh Thư làm, bà cũng sẽ không bán đứng cô ta. Cuối cùng người ngồi tù vẫn là tôi! Bởi vì cô ta mới là con gái của bà, trên người cô ta chảy dòng máu của bà!”

“… Xin lỗi, Tịch Dao, thật sự xin lỗi…” Vũ Xuân khóc không thành tiếng.

“Bà cút đi!” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nước mắt chảy dài trên má, Cố Hạnh Ngân không không muốn nhìn thấy mặt Vũ Xuân nữa.

Thứ cô không cần nhất, chính là hai chữ “xin lỗi” của Vũ Xuân!

Điều đó chỉ khiến cô cảm thấy, bản thân cô bao nhiêu năm qua vốn chỉ là một trò cười không hơn không kém!

Vũ Xuân đứng dậy, lau nước mắt, nhìn Cố Hạnh Ngân, suy nghĩ một lúc, mới nói.

“Tịch Dao, thật ra… con là đứa con mà mẹ nhặt được, còn về ba mẹ con, mẹ cũng không biết nhiều. Mẹ chỉ nhớ mang máng năm đó có một người phụ nữ đeo kính râm, quấn khăn lụa, thậm thà thậm thụt ở trong ngõ mấy lần, đi đi lại lại nơi đó, cuối cùng ném con trong thùng rác… Đúng lúc đó ta đi qua, còn không cẩn thận va vào người phụ nữ đó, người bà ta rất thơm, da cũng rất đẹp, còn trang điểm nữa. Tuy rằng không nhìn rõ diện mạo của bà ta nhưng thời đó mà ăn mặc trang điểm như vậy đều không phải người bình thường… Hơn nữa, mẹ vẫn luôn cảm thấy bà ta có chút quen mắt, dường như đã từng gặp ở đâu đó…”

Trong lòng Cố Hạnh Ngân cảm thấy căng thẳng, không dám lên tiếng.

Không phải cô không tò mò về người mẹ ruột của mình, mà là đối diện với Vũ Xuân, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

“… Chuyện đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, biển người mênh mông, muốn tìm mẹ của con nào phải chuyện dễ dàng… Tịch Dao, hôm nay mẹ đến đây, không phải muốn cầu xin sự tha thứ của con. Mà là thật lòng muốn nói với con một tiếng cảm ơn… Cảm ơn con bao nhiêu năm qua đã thay Anh Thư làm những chuyện mà con bé không thể làm được… con… bảo trọng nhé…”

Vũ Xuân lau nước mắt, do dự một lát, rồi thở dài rời đi…

Con người vẫn luôn có hai tính cách, có cái tốt cũng có cái xấu.

Vũ Xuân không phải không có chút tình cảm nào với Cố Hạnh Ngân, dù sao sống cùng nhau bao nhiêu năm như vậy, Cố Hạnh Ngân lại đối xử với bà ta rất chu đáo… cho dù có là sắt thép thì cũng phải cảm động thôi? Huống chi bà ta cũng là người có thất tình lục dục!

Chỉ là, cuối cùng Vũ Xuân cũng không nỡ cắt đứt quan hệ máu mủ với Cố Anh Thư, lại không cam tâm làm tình nhân của người đàn ông mà mình yêu!

Mà con người, thường thường trong ý niệm chỉ cần đi sai một bước là mất hết tất cả…