Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2271




Chương 2271

Mặc dù đúng là cô xinh đẹp hơn những người phụ nữ khác, cho dù là xuất hiện ở đâu thì cũng sẽ cướp đi ánh mắt của khoảng 60% người đàn ông, về phần 40% đàn ông còn lại là số người già, mù, nhỏ tuổi hoặc là đàn ông thích đàn ông…

Tính cách của Cố Tịch Dao đã để cô có một vị trí không thể thay thế được trong lòng của Bắc Minh Quân.

Ở lầu hai, Dương Dương đang đứng ở cửa phòng ngủ của Lạc Kiều.

Lúc này cậu đã tháo khăn trùm đầu spiderman xuống.

Cậu cứ lén la lén lút y như là một đặc vụ đang chấp hành nhiệm vụ, sau khi đã xác định xung quanh không có ai, đầu tiên là nhẹ nhàng gõ cửa ba cái, sau đó mới nhỏ giọng đọc một câu thần chú: “Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, mở cửa ra nào…”

Không quá nửa phút, cửa phòng của Lạc Kiều được mở ra.

Từ bên trong có hai cái đầu nhô ra, phía trên chính là Anna, và phía dưới chính là Cửu Cửu.

Không đợi Dương Dương nói chuyện, Cửu Cửu mở miệng hỏi trước một câu: “Anh Dương Dương ơi, thần toilet đã đi chưa vậy anh?”

Dương Dương không nói gì, thân thể nhỏ bé chen vào trong, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa thật kỹ lại.

“Bây giờ ba vẫn còn chưa đi đâu, may mắn là đã giấu em ở đây, nếu không thì rất có thể em sẽ bị mang về giống như anh đó.” Dương Dương nói rồi lại nhìn vào trong phòng một chút, chỉ nhìn thấy Hình Uy đang trông chừng ở bên giường .

Lạc Kiều đã thức dậy rồi, đang ngồi ở trên giường, cô đang ôm em bé nhỏ trước ngực.

Chỉ nhìn thấy đứa bé quay đầu vào trong, cái miệng nhỏ phồng lên, chắc là thằng bé đang đói bụng, còn đang bú sữa, ngoại trừ bọn họ thì cũng không có bóng dáng của Trình Trình và Trái Banh đâu.

Dương Dương đến trước mặt của Lạc Kiều, tò mò nhìn dáng vẻ đang bú sữa của bé con, đột nhiên lại cảm thấy mình hơi đói bụng, không tự chủ vuốt vuốt bụng.

Lạc Kiều nhìn thấy Dương Dương có bộ dạng này liền muốn trêu chọc cậu: “Ôi chao, Dương Dương, cái thằng bé này có gì đáng xem đâu chứ, cẩn thận dì nói mẹ của cháu biết đó nha. Có phải là đói bụng rồi không, đói bụng thì đi tìm mẹ của cháu đi.”

“Không nhìn thì không nhìn, chẳng qua cháu cũng chỉ muốn xem xem dì Kiều có thể cho em bé ăn no hay không mà thôi…” Dương Dương nói xong lại đút bàn tay nhỏ của mình vào trong túi quần.

“Này cái thằng nhóc nhỏ này là đang xem thường dì có đúng hay không hả! Cháu xem kỹ cho dì, rốt cuộc là có nhỏ hay không, có thể để thằng bé ăn no được không nha.” Lạc Kiều nghe thấy lời nói của Dương Dương dường như là chạm phải vẩy ngược của cô, từ trước đến giờ cô vẫn luôn lấy cơ thể mình để làm điều kiêu ngạo.

Nói xong, cô lại muốn vén quần áo lên.

Lần này ngược lại đã dọa Hình Uy giật hết cả mình, mặc dù là chẳng qua chỉ đối mặt với một đứa nhỏ, nhưng mà cũng không cần thiết phải làm như vậy.

Mặt của anh ta trở nên đỏ bừng, vội vàng đưa tay bảo vệ Lạc Kiều lại: “Em cho con ăn xong rồi lại nói.”

“Đúng vậy đó Kiều, cậu nhìn cậu đi kìa, sao lại so đo với một đứa nhỏ vậy chứ.” Anna che miệng cười nói, Lạc Kiều và Dương Dương vừa thấy mặt nhau thì cuối cùng cũng sẽ gây ra chuyện mà người khác không thể tưởng tượng được.

“Ủa, Trình Trình và Trái Banh không có ở đây hả?”

Đường Thiên Trạch bưng hai ly cafe chậm rãi đi đến phòng làm việc của Lý Thâm, sau khi nhẹ nhàng đặt nó lên trên bài trà ở cạnh bàn làm việc, tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống.

Anh ta im lặng nhìn thầy Lý Thâm ngồi đối diện đang dùng một tay xoa mũi.