Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 2268




Chương 2268

Có lẽ là bởi vì động tác tay của anh hơi lớn, thân thể nhỏ bé của Dương Dương giống như bị cơn gió lớn thổi bay đi, lảo đảo sang bên cạnh. May mắn là phản ứng Trình Trình cũng tính là nhanh, đỡ lấy cậu không để cậu ngã sấp xuống hoặc là đụng phải thứ gì đó.

Bắc Minh Quân đi đến trước cái tủ nhỏ trong góc tường nhìn vật dưới miếng vải đang hơi run rẩy.

Chắc đang trốn ở dưới đây là cô bé nhỏ đó.

Anh chậm rãi vươn tay ra chạm vào miếng vải đó.

Không biết là tại sao anh lại trở nên do dự.

Ánh mắt của Cố Tịch Dao khóa chặt lấy tay của anh, chú ý mỗi một động tác của anh.

Cuối cùng Bắc Minh Quân vẫn gỡ miếng vải kia ra.

Đồ vật đang được che dấu ở phía dưới làm cho Bắc Minh Quân nhíu mày lại, trên mặt của anh lạnh lùng như băng, anh lập tức xoay người lại nhìn hai đứa con trai của mình, có thể nhìn ra được giờ phút này trong đôi mắt của anh đang tràn đầy lửa giận.

Lúc nãy Dương Dương vừa mới bị ba dùng tay đẩy một cái, đối với cậu mà nói quả thật là có chút đau đớn, nhưng mà giờ phút này trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lại biểu lộ ra biểu cảm đắc ý.

Có điều là cậu che giấu rất nhanh.

“Ôi trời Trái Banh! Hóa ra là mày đang trốn ở đây đó à, làm hại lúc nãy khi mà tìm nhân vật chính thì lại không thấy mày, cái này mới khiến cho Trình Trình phải thay thế vị trí của mày. Nhưng mà may đó, bọn tao vừa mới bắt đầu tập luyện liền bị ba làm phiền rồi, tìm được mày rồi, vậy thì nhân vật đó do mày diễn nha.”

Dương Dương đi đến phía trước Bối Lạp trách móc một trận ở trước mặt của Bắc Minh Quân, biểu cảm vô cùng tự nhiên và trôi chảy, không uổng công ở cùng với Bắc Minh Đông một khoảng thời gian dài, ít nhiều gì vẫn học được chút kỹ xảo.

Chỉ có điều là lời nói lúc nãy lại làm Trình Trình tức giận.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng lên, âm thầm mắng Dương Dương ở trong lòng, nếu không phải là bởi vì bảo vệ cho em gái thì cậu mới sẽ không bắt tay với Dương Dương diễn một màn kịch như vậy ở trước mặt của ba đâu.

Thế mà lại nói mình còn không bằng cả một con chó.

Trình Trình thật sự càng nghĩ lại càng thấy tức giận, đến cuối cùng rốt cuộc cậu vẫn nhịn không được vội vàng tháo bím tóc giả ở trên đầu của mình xuống rồi ném xuống mặt đất: “Bắc Minh Tư Dương, sau này em mơ đi rồi anh giúp cho em màn biểu diễn này, em muốn tìm ai diễn thì cứ tìm đi!”

Sau khi nói xong, cậu kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn quay người lại chạy xuống lầu.

Diễn đến mức này rồi, Dương Dương cũng không hỗn loạn bước chân, cậu biết là Trình Trình đang giận mình chứ gì, mà có ba ở đây cậu vẫn phải tiếp tục diễn vở kịch này.

Cái này coi như làm khổ Bối Lạp rồi, nó ngẩng đầu lên dùng ánh mắt mông lung nhìn cậu chủ nhỏ của mình, lỗ tai cụp xuống, nghe những lời phê phán của cậu chủ nhỏ với mình.

“Gâu…” Cuối cùng, sau khi Trình Trình rời đi chưa đến vài giây thì nó cũng theo sát Trình Trình đi ngay.

Dương Dương thở dài: “Thật là… Tại sao bây giờ làm nghệ thuật lại khó như vậy chứ.”

Sau đó cậu lại di chuyển ánh mắt về phía Hình Uy đang đứng ở cách đó không xa.

Lúc này Hình Uy lại bị tất cả những chuyện xảy ra ở trước mắt làm cho mờ mịt, nhưng mà có thể xác nhận được ông chủ không nhìn thấy mặt của Cửu Cửu, điều này cũng làm cho anh ta nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhưng mà lần này ánh mắt của Dương Dương và anh ta lại chạm vào nhau, đột nhiên anh ta cảm thấy rằng có lẽ mình cũng nên đi rồi.