Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1541




Chương 1541

Xem ra lần này Bắc Minh Khởi Hiên rất quyết tâm. Một bên là người cầm quyền Bắc Minh Quân, một bên lại là con cháu nhà họ Bắc Minh.

Ông Dư thấy khổ không nói nổi, hai người họ tranh đấu trong gia đình thì việc gì phải kéo ông ta vào chứ, bây giờ đúng là tên đã lên dây rồi.

Ông ta dè dặt ngẩng đầu lên, vừa lúc đụng phải ánh mắt Bắc Minh Khởi Hiên đang nhìn mình, ông ta khẽ run lên, sau đó lại cúi gằm mặt.

Rõ ràng là nếu ông ta không tỏ rõ thái độ thì rất khó mà thoát thân được.

Nghĩ vậy ông ta cũng cầm lấy ly nước của mình rồi uống một hơi hết sạch.

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Bắc Minh Khởi Hiên: “Cậu Bắc Minh, tôi chỉ là người đi làm công thôi. Tôi cũng rất có tình cảm với Bắc Minh thị, nấy năm nay chủ tịch Bắc Minh cũng rất cất nhắc tôi. Bây giờ ông cụ Bắc Minh chỉ vừa mới qua đời thôi, tôi không thể nào quyết định nhanh như vậy được.”

Bắc Minh Khởi Hiên cũng hiểu được ý của ông ta, rõ ràng ông ta không muốn đi theo làm việc cho anh. Tuy trong lòng thấy có hơi bực bội song trên khuôn mặt anh vẫn giữ nụ cười tươi: “Ha ha, chủ quản Dư, không sao hết, ông đừng để trong lòng làm gì. Tôi chỉ tiện mồm nói thôi. Bắc Minh thị có một cốt cán trung thành như ông, với tư cách là người nhà họ Bắc Minh tôi cũng thấy rất vui. Nào, chúng ta ăn tiếp đi.”

Ông Dư đâu còn lòng dạ gì mà ngồi đây ăn tiếp nữa, ông ta đứng dậy, miệng nói: “Cậu Bắc Minh, cảm ơn cậu đã nhiệt tình chiêu đãi tôi. Ngại quá, tôi vẫn còn vài việc cần xử lí, tôi đi trước đây. Cậu Bắc Minh cứ từ từ dùng bữa.” Nói rồi ông ta quay lưng đi thẳng khỏi phòng.

Bắc Minh Khởi Hiên quay đầu nhìn về phía cửa phòng, mắt anh khẽ híp lại. Rồi sau đó anh quay người đi chậm rãi nhấm nháp đồ ăn trên bàn.

Sau ngày tang lễ của ông cụ Bắc Minh, mọi người trải qua một khoảng thời gian êm đềm. Bắc Minh Quân ngày ngày đi làm rồi tan làm, vội vàng xã giao với người này người kia.

Tuy các bài báo vẫn ít nhiều gì có xu hướng nhằm vào anh, nhưng hầu hết là lôi chuyện cũ ra nói thôi. Vậy nên điều đó chẳng ảnh hưởng tới anh mảy may.

Cố Tịch Dao vẫn ở công ty luật sư của Vân Chi Lâm, đã không còn vị luật sư vô lý họ Vương kia chắn đường, công việc của cô cũng coi như được trôi chảy, không bao lâu sau cô đã thuận lợi lấy được giấy phép hành nghề. Cô bây giờ đã được xem như là một vị luật sư thực thụ rồi.”

Trình Trình và Dương Dương mỗi ngày chỉ có thể gặp nhau trên trường học thôi. Dương Dương cũng chỉ lèm bèm bà nội ngày nào cũng xụ mặt với cậu bé, còn cái người kì cục kia nữa, bây giờ cứ đứng bên bà nội miết, làm cậu bé không chỉ thấy khó ở mà còn rất đau đầu.

Chỉ có khi giáo viên Lạc tới dạy kèm thì cậu mới thấy vui hơn đôi chút.

Chuyện này thì Trình Trình cũng không thể làm gì hơn, cậu chỉ có thể dỗ dành dặn Dương Dương đừng gây sự, đừng làm ba thêm phiền nữa.

Bởi vì hôm đưa ông nội cậu cũng lờ mờ nhận ra hình như Bắc Minh Khởi Hiên đang chống đối ba cậu.

Dương Dương vỗ ngực nói Trình Trình hãy cứ yên tâm đi.

Từ sau khi ăn xong bữa cơm với chủ quản Dư, Bắc Minh Khởi Hiên dường như không còn giống với trước kia nữa, anh không còn nghênh ngang như trước.

Nhưng anh càng như vậy lại càng khiến chủ quản Dư hốt hoảng hơn, lý do thì chính ông cũng không rõ lắm.

Cho đến một hôm, bỗng có vài anh công an mặc đồng phục xuất hiện trước cửa phòng thiết kế.

Người dẫn đầu là một anh công an tuổi chừng ba mươi, anh ta nói: “Ai là chủ quản?”