Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1508




Chương 1508

Vừa dứt lời, các phóng viên vội lao về phía Bắc Minh Quân như ong vỡ tổ: “Anh Bắc Minh, anh nghĩ như thế nào về chuyện thua kiện ngày hôm nay?”

Đối với Cố Tịch Dao, hai chữ “thua kiện” này rất chói tai, cô chưa được người nào đồng ý, đã cầm lấy micro của một phóng viên trong đó rồi nói: “Chúng tôi không nghĩ rằng hôm nay chúng tôi đã thua kiện, mà chúng tôi chỉ hơi xui xẻo bị người khác tính toán thôi. Nhưng không sao, người làm việc gì đều có trời cao chứng giám. Người làm chuyện ác thì cuối cùng cũng sẽ nhận báo ứng.”

“Ha ha, cô nói rất đúng, người làm việc gì đều có trời cao chứng giám. Theo tôi thấy dù gì tổng giám đốc Bắc Minh cũng sẽ gặp báo ứng thôi.” Tam Hỗn đứng cách đó không xa cười nói.

Hình Uy nhìn Tam Hỗn, rất muốn lao tới đó đánh anh ta một trận, nhưng bản thân cũng hiểu rõ nếu mình làm thế sẽ gây thêm rắc rối cho cậu chủ, đành phải nhẫn nhịn lại.

Anh nghiến răng nói: “Các bạn phóng viên, chúng tôi không tiếp nhận bất kỳ bài phỏng vấn nào, mong các bạn nhường đường một lát.” Nói xong anh vươn tay, tách nhóm người đang chặn trước mặt cậu chủ ra thẳng đến bên xe.

Trên đường trở về, xe Cố Tịch Dao luôn đi phía sau xe Vân Chi Lâm và Bắc Minh Quân.

Hai tay cô nắm chặt vô lăng, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm lại, cô càng nghĩ càng thấy tức. Tại sao tên xấu xa đó có thể thắng kiện chứ? Rốt cuộc trên đời này có còn lý lẽ nữa hay không?

Cô mở tai nghe bluetooth trên xe ô tô ra, rồi bấm gọi Vân Chi Lâm.

Vân Chi Lâm đang lái xe đi đầu, điện thoại vừa đổ chuông, anh đã nhìn thấy là Cố Tịch Dao gọi tới, nên nghe máy ngay: “Tịch Dao, có chuyện gì thế?”

“Chi Lâm, giờ tâm trạng em rất tồi tệ, nên em không quay về cùng bọn anh đâu.” Giờ Cố Tịch Dao rất muốn tìm một nơi nào đó, để trút hết mọi buồn bực trong lòng.

Vân Chi Lâm hiểu rõ tâm trạng của Cố Tịch Dao vào lúc này, giờ vụ kiện đã được kết án rồi, nên không có mặt cô cũng không sao: “Được rồi, em muốn đi đâu, để anh đi cùng em?”

“Chi Lâm, cảm ơn anh. Nhưng em muốn ở một mình, anh cứ về xử lý công việc của anh trước đi.”

“Vậy Tịch Dao, em phải cẩn thận nhé.”

“Vâng, em biết rồi.” Cố Tịch Dao nói xong thì cúp máy. Rồi bật đèn xe xin rẽ phải, tách khỏi đội ngũ của bọn họ.

“Cậu chủ, cô Cố rời đi rồi.” Lúc Hình Uy lái xe thỉnh thoảng cũng nhìn Cố Tịch Dao ở phía sau, nên thấy cô đột ngột rời đi thì khá ngạc nhiên.

“Kệ cô ấy, cứ để cô ấy đi đi. Cậu phái một người âm thầm bảo vệ cô ấy là được.” Tất nhiên Bắc Minh Quân cũng hiểu rõ tâm trạng Cố Tịch Dao vào lúc này, nhìn bề ngoài thì thấy là mình thua kiện, nhưng thực tế người thua là Cố Tịch Dao.

Dù vụ kiện này không lớn lắm, nhưng anh có thể nhìn ra cô rất để tâm đ ến nó, hơn nữa còn bất chấp nguy hiểm để lấy được chứng cứ quan trọng.

Nhưng tới thời khắc mấu chốt lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, khiến mọi cố gắng của cô gần như đổ sông đổ biển.

Giờ sao cô có thể nuốt trôi cục tức này chứ?

Hình Uy vội cầm điện thoại, sắp xếp một người âm thầm bảo vệ cô 24/24.

Cố Tịch Dao lái xe đi lòng vòng không có mục đích trong thành phố.

Nhưng trong lòng cô không thể quên được cảnh tượng trên phiên tòa, còn có khuôn mặt làm người khác chán ghét của Tam Hỗn và luật sư Vương nữa.