Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1293




Chương 1293

Mà đả kích như vậy chắc chắn giống hệt với vết sẹo mãi mãi không xoá đi được mà mẹ của Bắc Minh Quân để lại trên người anh năm đó.

Cả đời cũng không xua đi được, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cuộc đời về sau.

Cố Tịch Dao hy vọng con mình sẽ không giống ba của chúng, lưng đeo gánh nặng tâm lý và bóng ma quá lớn.

“Mẹ…”

Một tiếng trẻ con non nớt kéo cô ra khỏi hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ.

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn lại, lúc này Trình Trình đã ngồi dậy, cậu đang ngửa đầu nhìn Cố Tịch Dao bằng đôi mắt to ngập nước.

Cố Tịch Dao mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu con: “Cục cưng tỉnh rồi à, ngủ có ngon không?”.

Trình Trình ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này lại có một giọng nói lười nhác vang lên: “Ưm… mẹ ơi, sao chúng ta lại ở trong tầng hầm ngầm của nhà bà cô rồi…”

Dương Dương dụi đôi mắt ngủ mơ màng, ngồi dậy.

“Cục cưng, đây sao có thể là tầng hầm ngầm của nhà bà cô được, có nhìn kỹ lại xem.” Cố Tịch Dao mỉm cười sờ đầu Dương Dương.

Lúc này Dương Dương mới mở to hai mắt nhìn trái nhìn phải: “Ấy? Phải đó, đây không phải chỗ của bà cô, nhưng chỗ này cũng không giống ở nhà, trong nhà không có phòng ngủ lớn như vậy.”

Nói xong, cậu bé quay đầu nhìn Cố Tịch Dao: “Mẹ, chúng ta đang ở đâu thế?”

Vấn đề này tuy đơn giản, nhưng lại khiến Cố Tịch Dao không biết nên trả lời thế nào.

Cô suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: “Đây là biệt thự của ba.”

“Nhà của ba xấu xa sao?”, Dương Dương gãi cái đầu nhỏ của mình.

Trình Trình cũng hơi khó hiểu, cậu lớn lên bên cạnh ba, có căn biệt thự nào cậu đều biết hết, hơn nữa đều từng thấy rồi. Cậu chưa từng gặp căn phòng này bao giờ, hơn nữa giống như cảm giác lúc đầu của Dương Dương vậy, thật sự rất giống tầng hầm ngầm của bà cô khi ba dẫn bọn họ tránh né hoả hoạn.

Hai cậu nhóc trượt từ trên giường xuống đất, nhanh nhẹn mặc quần áo mang giày, kéo cửa chạy ra ngoài.

“Wow, thì ra là ở đây à.” Sau khi nhìn thấy phòng khách, Dương Dương mới biết đây là nơi mình từng đến hôm trước.

Cậu chạy nhanh xuống lầu: “Mẹ, mẹ và ba xấu xa thật không tốt, lợi dụng lúc tụi con ngủ mà ăn vụng!”.

Nghe thấy từ ‘ăn vụng’ này, Cố Tịch Dao lập tức đỏ mặt. Cũng khó trách cô sẽ nghĩ vậy, vì nói theo một mức độ nào đó, tối qua cô và Bắc Minh Quân thật sự coi như ăn vụng trái cấm.

Chỉ là bọn họ không chỉ mới ăn trái cấm này một lần.

Tiếp theo lại nghe thấy Dương Dương hô to gọi nhỏ nói: “Miếng bít tết này hơi sống, nhưng bây giờ con đói quá, con ăn luôn nhé.”

Thì ra là Cố Tịch Dao hiểu lầm, Dương Dương chỉ nhìn thấy miếng bít tết bọn họ chưa ăn tối qua thôi.

“Dương Dương, đừng ăn!” Cố Tịch Dao vịn lan can la lên với bên dưới.

“Hả… Mẹ nói gì vậy ạ?”, Dương Dương ngậm một miếng thịt bò thò đầu ra.