Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1290




Chương 1290

Bắc Minh Quân chầm chậm xoay ly rượu trong tay, ngước mắt nhìn người ngồi trước mặt, tuy cách anh rất gần, nhưng lại cảm giác như xa không với tới.

Anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng dường như cái gì cũng không cất nên lời được.

Sau một lúc im lặng, anh vẫn mở miệng nói, trong giọng điệu không còn sự lạnh lùng chua xót như trước kia, chỉ còn sự tiếc nuối và bất lực: “Tịch Dao, đây là bữa ăn tối cuối cùng giữa chúng ta rồi, sau hai tiếng đồng hồ nữa, hợp đồng giữa hai chúng ta sẽ kết thúc. Có lẽ em hận thời gian sao không thể trôi mau hơn nhỉ. Nhớ lại khoảng thời gian này, nói chung tôi còn phải cảm ơn em, đã cho tôi cảm giác của một gia đình.”

Nói xong, anh nâng ly, chất lỏng trong ly hiện lên một màu đỏ sậm, tinh khiết và trong suốt.

Sau khi khẽ lắc vài lần, anh đưa ly rượu sát gần mũi, hương nho thanh thuần đặc thù xộc lên.

Ngửa đầu uống cạn ly rượu, hương vị còn lưu lại trong miệng chỉ có vị đắng chát.

Cố Tịch Dao nâng ly theo: “Dù cho trước kia anh thế nào, ít nhất hôm nay anh có thể làm hết trách nhiệm của một người ba, tôi vẫn nên thay mấy đứa nhỏ cảm ơn anh. Có điều thân là mẹ tụi nhỏ, tôi vẫn mong những ngày tháng tháng sau này anh sẽ đối xử với con tốt một chút, tôi không muốn khiến tuổi thơ của chúng giống như anh hoặc giống như tôi năm đó.”

Nói xong, cô cũng uống cạn ly rượu mang mùi vị lẫn lộn này.

Cố Tịch Dao nói đúng, ở một mức độ nào đó, cô và Bắc Minh Quân đều có một tuổi thơ không muốn nhớ lại, có điều vết sẹo thời thơ ấu này đã in sâu trong lòng Bắc Minh Quân.

Cô không muốn dù là Trình Trình hay Dương Dương đều không thể lại giống như ba nó, không muốn quay đầu nhìn lại chuyện cũ.

Hai cái ly trống không đặt trên bàn.

Bắc Minh Quân lại nhấc chai rượu lên rót đầy hai ly.

Bắc Minh Quân cầm ly rượu lên, lời của Cố Tịch Dao, từng câu từng chữ anh đều để trong lòng.

Nhưng lúc này anh lại chẳng nói gì, còn có thể nói gì, sau này gặp lại hay là hối hận không thôi.

Ngàn vạn suy nghĩ đều tan biến trong chất lỏng màu đỏ sậm này, anh ngửa đầu lần nữa uống cạn…

Cố Tịch Dao nhìn Bắc Minh Quân, cô biết anh lúc này không hề vui vẻ, có lẽ còn có chút ưu thương.

Nhưng cô rất nhanh lại nghĩ đến bản thân lại sắp mất đi một đứa con, người làm mẹ như cô cũng đứt từng khúc ruột, siết chặt ly rượu trước mặt, cô ngửa đầu uống cạn.

Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Rượu là một liều thuốc độc đục khoét bao tử, cũng là một liều thuốc khiến bản thân tạm thời quên đi đau khổ.

Hai ly rượu vào bụng, Bắc Minh Quân đặt ly xuống, cất bước đến trước mặt Cố Tịch Dao, nho nhã duỗi tay phải ra: “Tịch Dao, em có thể nhảy với tôi một điệu không?”

Cố Tịch Dao gật đầu, từ tốn đặt tay lên bàn tay đang duỗi ra của Bắc Minh Quân.

Bữa ăn tối cuối cùng, lần cụng ly cuối cùng, một điệu nhảy cuối cùng…

Đúng là đã lâu rồi chưa nhảy với Cố Tịch Dao, hồi tưởng lại dường như là đã một chuyện rất xa xôi.

Mười ngón tay của họ giao nhau, khi Bắc Minh Quân nhẹ nhàng vòng tay quanh eo thon mềm mại của Cố Tịch Dao, cảm nhận được cơ thể cô không khỏi run nhẹ.

Hai người cứ nhảy nhẹ nhàng theo âm nhạc êm ái như vậy.

Dưới ánh nến lung linh, gò má trắng nõn của Cố Tịch Dao đã phiêm phiếm sắc hồng, càng thêm vẻ yêu kiều.

Bắc Minh Quân nhẹ nhàng cúi đầu, mạnh mẽ hít một hơi hương thơm tỏa ra từ người Cố Tịch Dao.