Cố Tổng Gương Vỡ Còn Có Thể Lành Sao

Chương 47: Chương 47





Trong màn đêm đen khịt, ánh sáng phía trước từ đèn của ô tô vẽ ra một vòm cảnh quan nhỏ nhàm chán.

Niệm Nguyệt Sơ hôm nay coi như trút được một nỗi lo nhưng lại không kìm được suy nghĩ viển vông.

Cô biết gia thế của Bắc gia lớn thế nào, đằng sau còn cả một liên minh khắng khít.

Nếu như nhận về một đứa con trai tàn phế, Bắc gia sau này sẽ để yên ư?
Cố Thời Kha và Lãnh Thiên Kỳ đều có thể bảo vệ mình nhưng còn cô? Một người không quyền không thế, trên người là cả đống nợ bọn họ làm gì cô ứng phó không lại.

Lạc quan mà nghĩ, trước cô dám mua súng, dám đấu tay đôi với Nhất Sở Trú, cô bây giờ còn sợ bị trả thù? Cùng lắm là kết cục bị thảm, hoặc thời gian ngắm nhìn vạn vật nhanh hơn một chút.
"Đừng lo.

Tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm."
Niệm Nguyệt Sơ khẽ đung đưa mắt về phía anh.

Cô lựa chọn bỏ không câu trả lời.
Bên ngoài lớp kính xe mịt mờ tối tăm.

Cô chợt nhớ đến một kí ức lãng xẹt.
Vương Nghiễm, anh có thật sự là Cố Thời Kha hay không?
Cố Thời Kha đưa cô trở về bệnh viện, dặn cô nghỉ ngơi qua loa rồi rời đi.
Niệm Nguyệt Sơ nhàm chán nằm trên giường bệnh nhìn trần nhà rất lâu mới ngủ.
Tới buổi, bác sĩ vào kiểm tra cẩn thận cho cô, nét mặt nghiêm túc khiến Niệm Nguyệt Sơ cũng lo lắng theo.

Cô rất sợ bệnh viện.

Không khí những nơi như này ngột ngạt và lạnh lẽo lại chẳng mấy tốt đẹp, đa phần kí ức không vui của cô có mấy phần đều gắn với nơi này.
"Bác sĩ, sau ba ngày kiểm tra nếu tôi an toàn có thể xuất viện phải không?"
"Tôi chỉ nói là tạm thời.

Nếu sau ba ngày cô không gặp vấn đề gì thì sẽ ở lại thêm một ngày sau đó tôi sẽ cho thuốc.


Đúng rồi, như tôi đã nói về tình trạng của cô, sau này một phần gan bị cắt bỏ có thể tự phục hồi như trước, phần thận bị tổn thương rất may không ảnh hưởng nhiều đến việc duy trì các chức năng.

Xương sườn của cô là gãy theo dạng vết không phải vỡ nhiều nên cũng không đáng lo ngại.

Tuy nhiên cần chú ý sức khỏe một chút vì phần sau này khi có thể gặp đau hoặc dễ bị tổn thương hơn." (*)
(*) Cắt bỏ một phần gan, thận thường xảy ra khi bệnh nhân gặp các chấn thương gây tổn thương đến những vùng này và cần phải thực hiện loại bỏ.

Phần gan có thể khôi phục lại hình dáng cũ theo thời gian nhưng với thận thì việc cắt bỏ nhiều hay ít cũng không thể phục hồi hình dáng ban đầu.

Tuy nhiên trường hợp phải cắt bỏ cả một quả thận thường liên quan đến các khối u hoặc trường hợp người bị thương quá nặng dẫn đến thận bị tổn thương tỉ lệ cao.

Do đó với các kĩ thuật hiện đại, tùy thuộc vào tình huống sẽ tiến hành mổ mở hoặc mổ nội soi.

Cắt bỏ gan, thận tùy vào mức độ nhưng với các cấp độ nhẹ, người bệnh không mất quá nhiều thời gian.

Với phần xương sườn cũng tùy thuộc vào tính chất.

Thường các ca xương sườn bị vỡ thành nhiều mảnh sẽ khó và đòi hỏi thời gian phẫu thuận lâu hơn.

Thông thường, những bệnh nhân bị tổn thương nhẹ như Niệm Nguyệt Sơ sẽ chỉ cần theo dõi trong khoảng thời gian từ 3 đến 7 ngày và sau đó sẽ bôi thuốc, uống thuốc theo chỉ dẫn tại nhà.
"Cảm ơn bác sĩ."
"Không có gì.

Nhớ chịu khó nghỉ ngơi đó.

Đừng chạy lung tung.

Chán quá có thể ra ngoài đi dạo một chút nhưng phải thật chú ý."
"Tôi nhớ rồi bác sĩ."
Bác sĩ gật đầu, chào Niệm Nguyệt Sơ rồi đi sang phòng khác thăm bệnh.

Niệm Nguyệt Sơ nằm vặt hoa giết thời gian, đến trưa thì dịu dàng xuống dưới mua cơm.


Chỉ là cô vừa mở được cửa, hai vệ sĩ liền chào cô "hiền hòa".

Đại Lưu vừa vặn đi tới, nhìn cô nở hoa trên môi.

Tay anh xách theo bốn hộp cơm.

Đưa cho vệ sĩ hai hộp, mang vào trong hai hộp.
"Niệm...!Thư kí Niệm, cô thế nào rồi?"
Niệm Nguyệt Sơ nghe trong giọng anh có chút thở dài, dường như khó xử không biết nên gọi cô là gì.

Vì thế cuối cùng anh chọn gọi như lúc thường ở công ty cũ.
"Bác sĩ bảo mọi thứ đều tốt đẹp."
Đại Lưu gật đầu, ưu phiền kể.
"Thư kí Niệm, lúc cô đi, mọi người đều nhớ cô.

Tôi và trợ lý Lan cũng không nói gì, chỉ bảo gia đình cô có việc nên khó gắn bó được với công việc.

Lâu lâu mọi người vẫn nhắc cô đấy.

Vị trí của cô cũng không tuyển mới, bỏ trống thôi."
"Tôi cũng nhớ mọi người ở phòng thư kí.

Đại Lưu, anh thay tôi gửi lời hỏi thăm đến mọi người nhé."
Trong đầu Niệm Nguyệt Sơ lần lượt hiện ra những hình bóng quen thuộc, chí ít cô cũng từng may mắn làm với những người không coi cô là trò cười.
Đại Lưu nhìn Niệm Nguyệt Sơ khẽ vui vẻ, bất giác hiểu tình cảm của cô với họ.
"Nhất định rồi.

Với bọn họ cô là thư kí Niệm tốt bụng, với tôi và trợ lý Lan, cô còn là bà chủ nữa."
Đại Lưu không giấu nổi đau lòng nói.
Niệm Nguyệt Sơ vẻ mặt không gợn sóng, nhẹ nhàng như nước biển êm đềm.


Cô dừng động tác lấy sợi bánh đa, nhìn về hướng anh đầy bình tĩnh.
"Anh không thấy tôi là bà chủ buồn cười nhất sao? Chỉ có hai người nghĩ vậy thôi, đến cả tôi cũng chưa từng nghĩ nữa.

Haiz, hiếm có dịp mới trò chuyện với nhau, chúng ta bỏ qua những thứ không cần thiết đi."
Đại Lưu gật đầu, liếc đồng hồ trên tay, dạo nhanh qua bát của Niệm Nguyệt Sơ, thu những nỗi buồn lại, sảng khoái đứng lên, cười tươi nói, tay cùng lúc dọn dẹp.
"Thư kí Niệm, sớm khỏe nhé.

Tới giờ tôi phải về rồi."
Niệm Nguyệt Sơ tiễn anh một đoạn, sau đó đi tới phòng bệnh của mẹ mình.

Cô cố gắng để hai người vệ sĩ kia không đi theo mình nhưng bất lực.

Bọn họ chính là không thèm nghe lời cô, luôn trưng ra cái vẻ đồ đồng cối đá, coi lời cô như gió thoảng bên tai.

Cuối cùng Niệm Nguyệt Sơ không muốn phí công làm chuyện vô bổ, kệ bọn họ muốn làm gì thì làm.
Niệm Nguyệt Sơ đi vào trong phòng của mẹ mình, nắm tay bà.

Cô sẽ không kể những điều tiêu cực đâu.

Cô phải kể những điều tốt đẹp thì mẹ cô mới mau tỉnh lại.
Niệm Nguyệt Sơ hàn huyên với bà,mặc kệ một bên mãi vẫn giữ im lặng, cô rất kiên trì, đôi khi còn cố gắng cười để làm câu chuyện thêm vui vẻ.
Niệm Nguyệt Sơ kể đủ mọi chuyện, dần dần cạn ý tưởng, trong lúc chưa biết nên kể gì tiếp, cô nhìn bà.

Vẫn như thế, có lẽ không phải lo nghĩ nên trẻ trung hơn rồi.

Bây giờ cô bỗng nhiên thấy khoảnh khắc này cũng thật đẹp.

Ít nhất bà sẽ không biết con gái bà bị thương để rồi đau lòng.
"Mẹ, có lẽ cuộc đời con đã bớt gập ghềnh hơn một chút.

Sau này, mẹ muốn có cháu không? Con biết mẹ chắc chắn sẽ nói có.

Mẹ cho con chút thời gian nhé.

Đợi con tìm được gen tốt tốt, liền xin họ một hạt giống.


Khi ấy con sẽ cho mẹ một cô cháu gái hoặc một cậu nhóc để mẹ chơi cùng.

Nhà chúng ta, ba người một nhà cùng nhau bao bọc.

Tuy thiếu đi một chút mảnh ghép, con nghĩ đây là lựa chọn phù hợp nhất rồi.

Nhưng mà...!Điều kiện tiên quyết để mẹ muốn bế cháu là phải tỉnh lại.

Lúc ấy việc kinh doanh cũng bớt lu bu, con sẽ đưa mẹ và nhóc con đi chơi khi muốn."
Niệm Nguyệt Sơ nắm chặt tay bà thêm.

Cô kìm nén nghẹn ngào.
"Mẹ, nếu mẹ nghe được lời con, mẹ hãy mau tỉnh được không mẹ? Mẹ yên tâm đi.

Con gái của mẹ giờ là bà chủ nhỏ rồi, cũng không còn ngốc như trước, dại khờ vì một người đàn ông đâu.

Con cũng thật sự muốn cho mẹ một bé con bụ bẫm để cùng nhau chăm sóc.

Mẹ, con đâu biết chăm trẻ đâu.

Mẹ phải tỉnh dậy để hướng dẫn con chứ.

Nếu mẹ nghe thấy lời con, mẹ hãy động đậy ngón tay hay gì đó cũng được.

Nha mẹ?"
Niệm Nguyệt Sơ khẽ kìm nén giọng run run, hết sức trông đợi vào phản ứng của bà.

Cuối cùng cô vẫn phải gạt tay lau nước mắt, thật vọng giấu trong lòng.
Niệm Nguyệt Sơ ngắm nhìn bà một hồi mới buồn tủi rời đi.

Cô đã suy nghĩ rất lâu về dự định làm mẹ đơn thân, cảm thấy có thêm tiếng trẻ nhỏ, nhà sẽ bớt trống trải mà cô cũng mong được trải nghiệm cảm giác ấy.

Hơn nữa cô nghĩ nếu có trẻ con, biết đâu đây sẽ là động lực để mẹ mình tỉnh lại.

Vì thế cô vẫn luôn ấp ủ điều này trong lòng.
Mong một ngày bình minh sẽ đem theo cầu vòng, đem bình an bén rễ trong tim!.