Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 57: Nam nhân kiểu gì thì kêu là dã nam nhân?




Editor: Kiều Tiếu

Nam Tinh vẫy vẫy tay với người phục vụ.

"Thêm một phần canh bơ nấm."

Người phục vụ đáp lại, "Vâng tiểu thư, ngài chờ một lát."

Con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự sâu kín nhìn Nam Tinh, không nói chuyện.

Qua vài câu nói chuyện, Tống Cảnh Hiên suy đoán Quyền Tự cũng nên tới rồi, nên lảo đảo lắc lư rời khỏi ghế lô. (KT: Thực ra mình cũng không hiểu sao tác giả lại tả Tống Cảnh Hiên như tên say rượu ấy :)) )

Chớp mắt nhìn kĩ, từ xa đã thấy được Quyền Tự.

Nhưng Quyền Tự thì thấy, nhưng người đàn ông trước đó ngồi cạnh Nam Tinh lại không thấy.

Trong mắt Tống Cảnh Hoan toát ra vẻ thất vọng, chậc, còn tưởng rằng sẽ được xem một khung cảnh gay cấn cơ.

Hắn loạng choạng đi tới, chào hỏi với Quyền Tự.

"Nhanh như vậy đã tới rồi a."

Nói xong, không thấy ai trả lời.

Hắn hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, quay sang chào hỏi với Nam Tinh.

"Cô bạn nhỏ ~ lại gặp mặt nha, chào cháu a."

Nam Tinh gật gật đầu, xem như đáp lại.

Rất nhanh, Tống Cảnh Hiên nghiêng đầu nhìn Nam Tình.

"Vị này chính là ······."

Nam Tinh mở miệng:

"Chị gái tôi, Nam Tình."

Tống Cảnh Hiên vội vàng vươn tay.

"Ách, nguyên lai là chị gái của cô bạn nhỏ, trách không được lớn lên xinh đẹp như vậy, thật cao hứng khi quen biết cô ~ Tên tôi là Tống Cảnh Hiên, là bạn của Nam Tinh."

Khi hắn nói chuyện luôn mang theo vẻ dính nhớp thiếu nghiêm túc, nếu không phải gương mặt này lớn lên đẹp, chỉ sợ đã bị đánh rất nhiều lần.

Nam Tình vươn tay, nắm lại.

"Chào anh."

Trên mặt Nam Tình mang theo ý cười, cả khuôn mặt toát lên vẻ xinh đẹp mỹ diễm, nhưng trong mắt lại chỉ toàn ý vị đánh giá.

Tống Cảnh Hiên cười tủm tỉm.

"Để tôi đoán xem, chị gái nhỏ này làm trong thương trường đúng không?"

Ý cười trên khóe môi Nam Tình tăng lớn.

"Làm sao Tống tiên sinh biết được?"

Tống Cảnh Hiên tự hỏi một lát.

"Khi Quyền đại ca đánh giá một người, cũng là ánh mắt dạng này. Trên dưới đánh giá tôi một phen, nhìn xem nếu bán tôi đi có thể kiếm được mấy đồng tiền."

Bộ dáng của hắn trông giống một tên ăn chơi trác táng, nói chuyện thì cà lơ phất phơ, nghe giống như đang nói giỡn.

Nam Tình kéo cổ tay áo lên một đoạn, mỉm cười nói. 

"Tống tiên sinh không cần tự coi nhẹ mình, ngài thực đáng giá."

Tống Cảnh Hiên cười ha hả hai tiếng.

"Tuy rằng điều cô nói là sự thật, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói trắng ra như vậy đấy."

Đang nói, điện thoại của Nam Tình vang lên.

Nam Tình nhìn thoáng qua dãy số gọi tới, là anh chồng tiện nghi của cô.

Nhìn lại thời gian, xoa xoa giữa mày, bắt đầu cười không nổi.

Cô duỗi tay ấn từ chối.

Kết quả không lâu, chuông điện thoại lại vang lên. 

Nam Tình nhẫn nhịn, cô cầm lấy di động, cố gắng cười chống đỡ.

"Xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại."

Vừa nói vừa đứng dậy, đi về phía toilet.

Nam Tình vừa đi, Tống Cảnh Hiên lại bắt đầu trêu ghẹo Nam Tinh.

"Cô bạn nhỏ ~ Vừa rồi chú thấy cháu đang ngồi bên một tên đàn ông khác cơ mà, thành thật khai báo, là ai?"

Nam Tinh múc một muỗng canh bơ, uống một ngụm.

Nhàn nhạt trả lời.

"Là Chu Mạc. Muốn nói chuyện hạng mục với nhà chúng tôi, tôi đi theo tới."

Biểu tình khi nói chuyện của Nam Tinh thẳng thắn thành khẩn, căn bản không giống như là có gian tình.

Tống Cảnh Hiên cảm thấy không thú vị, chán đến chết tựa lưng vào ghế ngồi.

Trước mặt Quyền Tự cũng có một chén canh bơ mới được bưng lên.

Nhưng ngay cả nâng tay hắn còn chưa nâng, huống chi là chạm vào.

Nam Tinh liếc hắn một cái, nghi hoặc:

"Anh không uống?"

Bộ dáng vừa rồi của hắn có vẻ rất muốn uống. 

Tống Cảnh Hiên nhìn Nam Tinh một cái, cười ngâm ngâm nói.

"Cô bạn nhỏ, cháu đừng quan tâm hắn, hắn sẽ không uống đâu."

Giây tiếp theo, giọng nói của hắn đột nhiên im bặt.

Chỉ thấy Quyền Tự giơ tay, cầm lấy chiếc muỗng nhỏ gác bên cạnh, múc một muỗng canh nấm trong bát của Nam Tinh, nếm một ngụm.

Tống Cảnh Hiên chậc một tiếng, mang lên mắt kính.

Hắn tới đây không phải vì xem cái này.

Nam Tinh dò hỏi Quyền Tự.

"Dễ uống không?"

"Khó uống."

Nói xong, Quyền Tự gác muỗng trong tay sang một bên, lại không nhúc nhích tí nào.

Không trong chốc lát Nam Tình đã nói chuyện điện thoại xong, quay về chỗ.

Cô cười nói.

"Quyền tiên sinh, Tống tiên sinh, trong nhà có vài việc cần xử lý, xin lỗi phải đi trước."

Tống Cảnh Hiên lập tức gật đầu phụ họa.

"Lý giải lý giải."

Nam Tình nhìn về phía Nam Tinh.

"Ăn no chưa?"

Vừa hỏi xong, Tống Cảnh Hiên kéo kính râm xuống, cười nói,

"Mới vừa ăn thì sao có thể ăn no, chị gái nhỏ không cần lo lắng, chờ cô bạn nhỏ cơm nước xong, tôi đưa cô ấy trở về."

Nam Tinh không nói chuyện, cô chỉ nhanh chóng quét hai người nam nhân này một vòng.

Sau đó lại nhìn về phía Nam Tinh:

"Bây giờ về hay lát nữa về?"

"Lát nữa em tự mình về."

Nam Tình gật gật đầu.

"Chị để trợ lý A Đại ở đây, chờ ăn cơm xong thì kêu hắn đưa em về."

Dặn dò xong, Nam Tình hướng về phía Tống Cảnh Hiên cười cười.

"Không cần phiền toái Tống tiên sinh tự mình đưa em gái tôi về."

Tống Cảnh Hiên khé nhướn mày.

Chờ Nam Tình đi rồi, Tống Cảnh Hiên quay đầu nhìn về phía Nam Tinh

"Cô bạn nhỏ, nhìn không ra cháu còn có cô chị gái lợi hại như vậy."

Nam Tinh lại uống một ngụm canh bơ, gật đầu.

"Ừm, chị ấy giúp tôi rất nhiều."

Tống Cảnh Hiên nhìn hợp đồng bên cạnh, nâng nâng cằm.

"Bản hợp đồng kia là gì? Chính là hạng mục của Nam gia và Chu gia?"

Nam Tinh lên tiếng:

"Ừm."

"Làm hạng mục lúc này, không muốn hợp tác với Quyền gia để đoạt một bút sinh ý lớn hơn à?"

Nam Tinh lắc đầu, "Chuyện trong tập đoàn, tôi không biết."

Tống Cảnh Hiên đáng tiếc lắc lắc đầu, "Tuổi của cô bạn nhỏ vẫn còn quá nhỏ."

Hắn lải nhải một đống lời.

Quyền Tự nhấc mí mắt lên, nhìn hắn,

"Còn không đi?"

Tống Cảnh Hiên líu lưỡi, không tình nguyện đứng dậy.

Không biết hắn đang vì ai mà làm lụng vất vả cơ đấy.

Thầm mắng một cấu, người ta nuôi chó còn có thái độ tốt hơn hắn.

Cân nhắc nửa ngày, đeo kính râm lên, nghênh ngang rời đi.

Một bữa cơm chiều này, Quyền Tự trừ bỏ uống một ngụm canh bơ, còn lại không ăn một tí gì.

Chờ đến lúc chuẩn bị đi về, Nam Tinh tò mò hỏi.

"Anh ăn cơm chiều sớm như vậy?"

Cô vừa nói vừa lôi kéo hắn đi ra ngoài.

Quyền Tự chậm rì rì đi sau Nam Tinh, bị Nam Tinh kéo đi, không nhanh không chậm trả lời.

"Ừm."

Phía sau, Bạch Vũ nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhưng chung quy cái gì cũng chưa nói.

Nam Tinh lại hỏi.

"Không phải anh đến để bàn chuyện công việc sao? Hình như Tống Cảnh Hiên còn chưa ra."

Lúc cô nói, cô còn ngẩng đầu nhìn về phía ghế lô.

Quyền Tự rũ mí mắt, đùa nghịch đầu ngón tay của cô, mềm mại nộn nộn, rất muốn cắn một ngụm.

Hắn chậm rãi đáp lại.

"Hắn bảo rằng bên ngoài này em đang có dã nam nhân khác, kêu tôi tới nhìn xem."

Nam Tinh đang đi, lập tức dừng lại.

Trong đầu nhanh chóng bắt đầu tự hỏi.

Dã nam nhân?

Chu Mạc được xem là dã nam nhân sao?

Ngô.

Không tính ······ đi? Đó là vấn đề của Nam Tinh nguyên bản để lại, còn cô giờ đây chỉ hỗ trợ xử lý mà thôi.

Không có quan hệ gì với cô hết.

Ừ, đúng.

Nam Tinh tạm dừng một lúc, không nói chuyện mà nhanh chóng kéo Quyền Tự đi về phía cửa.

Khi đi tới cửa, Nam Tinh vẫn dừng lại, tự hỏi nửa ngày, châm chước mở miệng.

"Vậy, nam nhân kiểu gì thì kêu là dã nam nhân?"

Lông mi đen dài của Quyền Tự run lên, hắn nâng mắt, con ngươi màu xám nhạt nhìn phía Nam Tinh.

Thật là có chuyện a.

Nhưng thật ra hắn không nóng nảy, chậm rì rì hỏi:

"Em nghĩ thế nào?"

"Ách, một đêm tình?"