Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 168: Sao thứ gì cũng cắn?




Editor: Kiều Tiếu

Trịnh Vinh là người đầu tiên nhận ra không thích hợp, vừa nhìn thấy đồ vật trong miệng Tống An An, vội vàng che lại miệng của cậu nhóc, cảm thấy trong lòng hơi nghẹn.

Đù, tiểu vương bát đản này, sao thứ gì cũng cắn thế hả?

Trịnh Vinh làm bộ lơ đãng đảo qua chiếc microphone bị Tống An An cắn kia.

Sau đó yên lặng dời tầm mắt, làm bộ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Nam Tinh nói mấy lời này với giới truyền thông, rất nhanh đã bị đẩy lên hot search.

Đương nhiên, khen chê không đồng nhất.

Các fan một mảnh cuồng hoan.

"A a a a! Chị gái ra mặt chống lưng cho em trai đúng không?"

"Chị Nam Tinh! Chị mau giúp Khoai Sọ đi! Những người xấu đó không quen nhìn Khoai Sọ có nhiệt độ cao như vậy. Bọn họ xem thường Khoai Sọ đổi nghề giữa đường!"

"Chị Nam Tinh! Lên! Hành chết bọn họ!!"


Sinh nhật 18 tuổi của Nam Tinh vừa mới qua đi thì đã bị đám người này há miệng ngậm miệng gọi chị, lập tức như bị già đi mười mấy tuổi.

Cũng có người lên tiếng châm chọc.

"Kiêu ngạo như vậy? Đánh thắng em trai cô, em trai cô sẽ tự động lăn khỏi giới điện cạnh sao?"

"Tiểu mỹ nữ nói chuyện nên biết kiềm chế chút đi, cẩn thận em trai cô bị người ta đánh cho răng rơi đầy đất."

"Tôi xin cười ha hả, trước còn có chút hảo cảm với Nam Tinh, nhưng xem lần này cô ấy giúp người thân, giúp tới mức không chịu nói lý lẽ, thật là vô cảm, về sau sẽ không bao giờ trở thành fans của cô ấy."

Dưới hot search này, mờ mờ ảo ảo, có người chú ý tới Tống An An, thấy cảnh cậu nhóc cắn rớt lông trên microphone.

"Ha ha ha ha, nói nè, chắc chỉ có mỗi tui chú ý tới cậu nhóc đó nhỉ?"


"Ha ha ha ha ha, tôi cmn nói hề hước thật á, ném luôn kẹo bông gòn, chắc nhóc ấy nghĩ rằng sắp có được một chiếc kẹo bông gòn lớn hơn đúng khum? Kết quả không ngờ tới đó là microphone, ha ha ha ha ha."

"Nhóc con này đáng yêu thế a, muốn xoa xoa hai cái."

"Con nhà ai đấy? Oa ha ha, Nam Tinh có cần bồi thường cho người ta không?"

Trong quán điện cạnh.

Nam Tinh đi vào phòng nghỉ hậu trường.

Ninh Đào đến sớm hơn cô, đã vào trong phòng nghỉ chơi game rồi.

Tạch tạch tạch tạch, tiếng ấn bàn phím vang lên. Miệng Ninh Đào không ngừng kêu.

"Nhanh nhanh nhanh!"

Tuy miệng cứ kêu nhanh, nhưng tốc độ tay gõ bàn phím lại không theo kịp, không mất bao lâu, trò chơi kết thúc.

Hai chữ "Thất bại" to lù lù hiện lên trước màn hình máy tính.

Giây tiếp theo, Ninh Đào héo rồi.

Mắt cô ấy trông mong nhìn về phía Nam Tinh.

"Chơi game khó quá a."


Nói xong, duỗi tay kéo kéo góc áo của Nam Tinh.

Ninh Đào PK với một người khác, hai người đang nối máy với nhau.

Ở đầu bên kia, người đó cười ha hả.

"Ninh Đào, bằng trình độ này của cô cũng dám báo danh tham gia thi đấu điện cạnh, không sợ mất mặt xấu hổ hả?"

Ninh Đào dỗi luôn, một câu cũng không nói lên lời.

Bởi vì trình độ của cô đúng thật là bày rõ ra đó.

Ninh Đào vươn tay, ngắt kết nối với đối phương, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Nam Tinh.

"Nam Tinh, tớ có thể không lên đó tham gia thi đấu hãy không?"

Nam Tinh duỗi tay, túm túm tấm thẻ đeo trước ngực cô.

"Cậu là người phát ngôn của hãng Axit Lactic, cậu nói không tham gia là không tham gia được chắc?"

Ninh Đào nhìn băng đô quảng cáo to đùng dựng trước cửa của hãng Axit Lactic, phục hồi tinh thần.

Nha, cũng đúng.
Danh tiếng của Axit Lactic là độc nhất vô nhị, mà cô thân là người phát ngôn vị dâu tây của hãng này, cần thiết phải đến đây.

Mắt Ninh Đào mong mỏi nhìn Nam Tinh, chắc là vì bị đả kích quá mạnh mẽ nên chậm chạp không thể khôi phục sự tự tin như lúc ban đầu.

"Nhưng, những người phát ngôn khác của Axit Lactic cũng không có tới a."

"Nam Vũ cũng là người phát ngôn của nhãn hiệu Axit Lactic, sẽ tham gia thi đấu chung với cậu. Còn những người khác."

Nam Tinh dừng một chút,

"Đều quá hot, không sắp xếp được thời gian rảnh."

Ninh Đào chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Suýt chút nữa thì khóc to.

Cho nên tiêu chí chọn người tới đây tham gia thi đấu cũng chẳng phải là thực lực hay gì, mà là xem xem ai có thời gian rảnh??

Ninh Đào hơi há mồm.

"Tớ đây, tớ, tớ cũng rất bận."

"Cậu không bận."
Một câu nói của Nam Tinh đã quăng cô ấy quay lại hiện thực.

Ninh Đào kéo tay Nam Tinh, dáng vẻ ngoan ngoãn cầu chỉ bảo.

"Thế tớ nên làm gì bây giờ? Tớ đi lên, khẳng định sẽ mất mặt lắm."

Nam Tinh nhìn bộ dáng thảm hề hề của cô ấy.

Duỗi tay, click mở trò chơi.

"Cậu đang chơi vai gì?"

"Xạ Thủ Thượng Đan."

Ninh Đào kiêu ngạo ưỡn ngực.

"Bọn hó nói nhân vật anh hùng này rất khó chơi, tớ đang nỗ lực tập luyện."

Nam Tinh liếc mắt nhìn Ninh Đào một cái, gật gật đầu.

Ninh Đào cho rằng Nam Tinh đang khen ngợi cô ấy, cô ấy vui mừng nói.

"Cậu cảm thấy tớ rất lợi hại?"

Nam Tinh mở miệng.

"Tớ thấy cậu đang muốn đập nát danh tiếng của Nam Vũ."

Nghe vậy, Ninh Đào lại héo.

Nam Tinh nói xong, giơ tay nắm lấy con chuột, mở ra bảng thiết lập anh hùng.

Sau đó, con trỏ chuột nhấp vào một nhân vật.
"Thượng Đan không hợp với cậu đâu, thử nhân vật vú em phụ trợ xem sao."

Ninh Đào cũng không kén chọn, cô bảo cô ấy chơi gì thì cô ấy liền chơi cái đó.

Nam Tinh nói với Trịnh Vinh.

"Trịnh Vinh, cậu luyện tập với cậu ấy một lát."

Trịnh Vinh moi đống lông xù xù ra khỏi miệng Tống An An, sau đó thả cậu nhóc xuống.

Hắn gật đầu.

"Vâng, tiền bối."

Nói rồi ngồi xuống trước mặt chiếc máy tính cạnh máy của Ninh Đào.

Ninh Đào mở miệng.

"Vai anh hùng này nên chơi thế nào?"

"Tìm người lợi hại nhất trong đội ngũ của mình, đi theo hắn."

"Sau đó thì sao?"

"Lúc hắn bị người đánh, cậu đi lên phía trước xoay vòng vòng chống đỡ cho hắn, lúc hắn cạn máu thì mở kỹ năng thêm máu cho hắn, lúc hắn bị đám người khác bao vây tấn công thì cậu có chiêu gì hãy tung ra hết chiêu ấy. Hiểu chưa?"
Nam Tinh giảng giải theo cách đơn giản thô bạo nhất rồi.

Cơ hồ tất cả đều là thao tác ngốc nghếch, cực kỳ phù hợp với người chơi tiểu bạch.

Ninh Đào gật gật đầu.

"Ồ, hiểu."

Rất rõ ràng, nhân vật kiểu này cực kỳ phù hợp với Ninh Đào.

Tống An An đứng ở cửa phòng, ngó nhìn Trịnh Vinh rồi lại nhìn Tinh Tinh.

Chậm rì rì bước từng bước nhỏ, đặt mông ngồi xuống chân của Nam Tinh, sau đó ôm lấy đùi của cô.

Cậu nhóc nãi thanh nãi khí nói.

"Tinh Tinh, kẹo kẹo."

Nam Tinh móc một cái núʍ ѵú cao su từ trong túi ra, xé mở bao bì, nhét vào miệng của Tống An An.

Tống An An ngốc luôn, theo bản năng cắn cắn.

Cắn nửa ngày cũng cắn không đứt.

Nam Tinh lên tiếng.

"Ăn kẹo nhiều quá rồi, ăn cái này đi."

Đặt Tống An An sang một bên, cô rời khỏi phòng, tính đi tìm Nam Vũ.

Kết quả mới đi được hai bước thì nghe được tiếng động vang ra từ phòng bên cạnh.
"Huyên Nhu, cậu đã chơi thực tốt rồi, thả lỏng hơn một chút, ít nhất thì linh hoạt hơn nhiều so với Ninh Đào."

Sau đó, giọng nói của Liễu Huyên Nhu vang lên.

"Chúng ta có thể thắng không?"

"Trận thi đấu này, đội ngũ của hai đội đối kháng với nhau, mỗi đội đều có hai người chơi là minh tinh. Nam Vũ không được coi là tuyển thủ minh tinh, mà tính là tuyển thủ điện cạnh.

Người bên Nam Vũ cử ra là Ninh Đào, người mà cái gì cũng không biết.

Còn các minh tinh khác ấy à, có thể tới hay không cũng là một vấn đề. Bằng vào mức độ tranh luận trên mạng của Nam Vũ bây giờ, ai dính dáng tới hắn cũng sẽ bị tổn hại danh tiếng.

Lựa chọn sáng suốt nhất chính là không tham gia."

Cuộc nói chuyện trong phòng lọt hết vào tai Nam Tinh.

Nam Tinh không dừng chân lại, sau khi dạo quanh một vòng ở hậu đài, cô tìm được phòng nghỉ của chiến đội Sao Trời.
Duỗi tay, gõ gõ cửa phòng đóng chặt.

Rất nhanh, cửa phòng mở ra.

Nam Vũ mặc chế phục màu xanh biển, đầu đội mũ lưỡi trai, mặt mày sơ lãnh đứng ở cửa.

Sau khi nhìn thấy người tới là Nam Tinh, hắn sửng sốt.

"Chị?"

Nghe thấy câu này, người trong phòng nghỉ nhất trí nhìn về phía Nam Tinh.

Nam Tinh đi vào trong.

Có năm người của chiến đội Sao Trời đến đây, đều ngồi hết ở trong phòng nghỉ, không khí có chút đê mê, kết quả sau khi vài người nhìn thấy Nam Tinh, đôi mắt nháy mắt sáng bừng lên.

Chị gái này của Nam Vũ ngoài đời trông còn xinh đẹp hơn cả trong video a.