Chúng Ta Thị Tẩm Đi, Bệ Hạ

Chương 11




Thương Vương Thụ ngày hôm sau tỉnh lại, xe ngựa đang dừng lại cạnh một con suối nhỏ chừng mấy bước chân. Trên người y bị ai đó tẩy rửa qua sạch sẽ nhưng dù gội rửa thế nào mấy dấu vết hoan ái vẫn chưa mờ đi.

Y nhíu mài đẹp giơ lên mu bàn tay còn in hằn vết cắn sâu hoắc đã kết vảy.

Dược tình lại bộc phát.

Siết chặt tấm chăn trong tay Thương Vương Thụ xốc thẳng lên tấm chăn dày ra hông, lảo đảo người muốn rời khỏi xe ngựa. Hai chân đáp đất không nghe theo sai sử, " oành " một tiếng đã ngã ngồi trên nền đất.

Lý Na Tra xách một con thỏ rừng trở về, đã thấy Thương Vương Thụ vẻ mặt oán phụ dường như ngồi bệt trên đất.

Hắn đi hai bước thành một, đưa tay đỡ lấy y nâng lên " Lại làm sao thế này? "

Chỉ mới quay lưng đi một lát, y sao lại tự gây thương tổn chính mình rồi.

Thương Vương Thụ nương theo tay hắn đứng dậy, kéo cổ áo che hờ đi mấy dấu vết hoan ái bại lộ ra ngoài, lôi kéo khoé miệng cười ôn hoà với hắn.

" Ta không sao, chỉ là đi đường không cẩn thận quăng ngã bản thân thôi "

Thiếu niên trước mặt y còn chưa quá tuổi trưởng thành, vậy mà lại bị y vô tình lôi kéo cùng rớt xuống vũng lầy không lối thoát. Ngẫm lại chính bản thân còn không phải là yêu nghiệt gây hoạ nhân gian sao?

Lý Na Tra này ngay từ đầu cần nên đến chỗ hắn cần đến, cuối cùng ghi danh sử sách " tam thái tử Lý Na Tra " vang danh ngàn đời sau, chứ không phải là cùng y trộn lẫn cùng một chỗ thế này.

Ngươi không nên là cái dạng này a.

Thương Vương Thụ lại thở dài.

" Lý Na Tra, hảo hợp hảo tán đi "

Sau đó lạnh lùng chỉ chừa lại một cái bóng lưng cho hắn, khập khiễng chân bước đi từng bước bỏ rớt lại hắn phía sau. Y đi càng ngày càng xa thế nhưng bên tai vẫn vang vọng thanh âm thê lương của Lý Na Tra còn vương vấn trong đầu.

Hắn không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, bi thương hỏi y một câu " Thương Vương Thụ, ngươi nói ái một người là không sai, vậy vì cái gì ngươi lại xua đuổi ta? Ta rốt cuộc đã làm sai cái gì sao? "

Thương Vương Thụ cúi đầu xem chính mình dung mạo in trên mặt nước.

Nam tử gương mặt tái nhợt thiếu sức sống, môi bị người gặm cắn sưng đỏ, mắt không chớp lấy một lần nhìn thẳng vào Thương Vương Thụ.

Y quỳ một chân, vốc lên mặt một ít nước để thanh tỉnh lại.

Đời trước y cũng không quá thảm hại như thế này, dù sao vẫn cao cao tại thượng đương một cái hoàng đế. Sống lại lần nữa cùng một cái d** phụ mặc người dày xéo dường như, dây dưa hết một người lại một người nữa.

Thương Vương Thụ hơi ngửa đầu nhìn bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu bật cười cuồng dại.

Rốt cuộc sống lại một đời để làm gì? Là để ta làm lại cuộc đời hay trừng phạt ta đây?

Loạt xoạt...

Tiếng lá cây bị người dẫm dưới chân nghe có vẻ càng ngày càng đi đến gần chỗ y, Thương Vương Thụ oán niệm như thủy triều rút dần đi. Y nén chân đau chậm rì đứng dậy, đưa mắt cảnh giác nhìn bốn phía.

Một cơn gió nhẹ đúng lúc này thổi tới mang theo thoang thoảng mùi hương quen thuộc.

Thương Vương Thụ đồng tử đen nâu bất giác co rút lại.

Đây là...

Đứng dưới tán cây xanh rộng lớn là hồng y nam tử dung mạo trời sinh mê hoặc chúng sinh đến thần hồn điên đảo đứng bất động tại một chỗ.

Đôi mắt yêu mị phảng phất chấp chứa ôn nhu vô hạn lại pha chút tịch mịch lạnh lẽo, hắn nâng lên đôi tay giang rộng hướng về phía y đồng thời cất lên chất giọng nam tính thật ôn hoà.

" Thương Vương Thụ, trở về với ta đi "

Trở về?

Haha, hắn cho rằng đời này của y sẽ lại tiếp tục ngốc nghếch nhất nhất nghe theo nữa sao?

Thương Vương Thụ không phản ứng, y đem tay giấu ở tay áo, lấy khoảng cách hiện tại của cả hai làm ranh giới an toàn.

Y cười khẽ, nhợt nhạt dung mạo phơi nhiễm không ít nhu hoà.

" Tô công tử, xin hỏi ta vì sao lại phải nghe theo ngươi mà trở về, vốn là không thân không biết theo một người lạ sẽ tốt cho ta sao? "

Đát Kỷ biết rõ người trước mắt muốn phủi sạch đi mọi quan hệ, một cỗ tức giận không tên chèn ép ở lồng ngực vô cùng khó chịu. Ngày nhớ đêm mong ái nhân, nay gặp lại bị xem thành một người qua đường xa lạ không hơn không kém, hắn nên có cảm nghĩ như thế nào đây?

Hắn cười khổ, tự thân đi đến chỗ y, đích thân quyết tâm muốn đem y cấp trói lại.

" Thương Vương Thụ, ngươi tưởng như vậy liền có thể vứt bỏ được ta sao? "

Nếu ngươi đây muốn quên đi từng hồi ức tươi đẹp đó, ta đây không ngại từng chút một gợi ra từng chuyện một. Ngươi có thể nhẫn tâm ném bỏ xuống mọi chuyện nhưng tuyệt đối không thể đem ta vứt bỏ một xó.

Đát Kỷ cố chấp ôm chấp niệm trong lòng, dục vọng chiếm hữu lộ rõ rành rành không một chút giấu diếm.

" Tại hạ không rõ ý Tô công tử nói là ý gì, xin công tử tự trọng nhường lối cho " Thương Vương Thụ giả vờ không nhận ra sắc mặt của hắn biến đổi, hờ hững đi lướt qua.

Đáng tiếc hắn nào dễ dàng trơ mắt nhìn y thong dung rời đi, bắt lấy cổ tay y kéo ngược trở về bên cạnh hắn.

" Thương Vương Thụ, ngươi định giả vờ giả vịt cho đến khi nào? Ta biết rõ ngươi cũng giống như ta sống lại một đời, hà cớ vì lại một mực né tránh ta như vậy? "

Hắn nhìn y 5 lần 7 lượt dây dưa một người lại một người, có phải chăng là y cố tình muốn chọc tức chết hắn mới

thôi?

Thương Vương Thụ cười lạnh, cường ngạnh muốn gỡ bỏ từng ngón tay hắn ở trên cổ tay " Ngươi nếu biết rõ như vậy thì thứ ta nói thẳng, đoạn duyên phận ngày trước hai ta sớm chặt đứt rồi! Tô Đát Kỷ, ngươi vẫn nên là buông đi chút tâm tư ích kỷ này đi "

Y chưa từng oán quá hắn đời trước như thế nào lừa gạt, nay được cơ hội sống lại lần nữa y chỉ mong yên ổn trải qua một đời này.

Chuyện đời trước cứ mặc cho quá khứ vùi lấp đi!