Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 726




Chương 726: Tiếp nhận con riêng.

Sau bữa cơm trưa, bọn nhỏ chơi thêm một hồi, Hoa Hiền Phương lập tức sắp xếp cho bọn nhỏ đi ngủ trưa.
Từ khách sạn theo kiểu biệt thự bước ra, cô ngồi một mình ở trên đồng cỏ phơi nắng.
Kiều An đi tới: “Mợ chủ Lục, đứa nhỏ không có làm ồn tới cô chứ?”
Cô khoác khoác tay: “Đứa bé rất ngoan, bây giờ còn đang ngủ trưa.”
“Vậy thì tốt rồi.” Kiều An ngồi xuống bên cạnh của cô: “Nếu như Kiến Nghi ở chung với đứa nhỏ lâu hơn, anh ấy nhất định sẽ thích nó cho mà xem.”
Hoa Hiền Phương sâu kín liếc mắt, dò xét nhìn cô ta một chút, chậm rãi nói: “Con người của tôi kỳ thật rất văn minh, nếu như Kiến Nghi thật sự có con riêng ở bên ngoài, tôi vẫn có thể tiếp nhận đứa bé này, để cho nó nhận tổ quy tông.”
Cặp mắt của Kiều An hơi sáng lên: “Thật vậy sao?”
Hoa Hiền Phương gật gật đầu:”Dựa theo quy củ của nhà họ Lục, đứa nhỏ tiến vào nhà họ Lục sẽ lập tức giao lại cho tôi nuôi dưỡng, đoạn tuyệt quan hệ với mẹ đẻ…”
Lời của cô còn chưa nói hết, Kiều An lập tức giật mình nhảy dựng lên, cắt ngang lời cô: “Vì sao lại thế cơ chứ?”
Hoa Hiền Phương uống một hớp nước dừa, chậm rãi ung dung nói: “Đây là quy củ, bởi vì có thứ gọi là có được thì tất có mất. Làm người phụ nữ ở bên ngoài, chỉ có thể có hai lựa chọn: thứ nhất, sống cùng với đứa nhỏ, một mình nuôi nấng đứa nhỏ trưởng thành, nhưng mà đứa nhỏ cả đời đều chỉ có thể là con riêng, không có cơ hội nhận tổ quy tông, cho dù là sinh lão bệnh tử, nhà họ Lục cũng sẽ không hỏi đến. Thứ hai, được người vợ chính thức đồng ý, nhận đứa nhỏ làm con thừa tự dưới danh nghĩa của vợ chính thức, được vợ chính thức nuôi dưỡng, như vậy thì đứa nhỏ cũng được xem là một thành viên của nhà họ Lục, sau khi trưởng thành, có thể nhập tên vào trong biên chế chung, hưởng thụ sự nâng đỡ của gia tộc.”
Cơ mặt Kiều An giật giật, sở dĩ cô ta sinh ra đứa nhỏ, chính là vì có thể mượn chúng nó trèo lên. Nếu như cô ta không thể thành công tiến vào nhà họ Lục, để cho đứa nhỏ đi vào thì còn có ý nghĩa gì nữa?
“Tôi chỉ là làm vợ bé mà thôi, sẽ không tranh với cô, cũng sẽ không đoạt với cô. Đứa nhỏ là cục thịt ở trong lòng của tôi, sao tôi có thể tách tụi nhỏ ra được chứ?”
Hoa Hiền Phương chỉ khoát khoát tay: “Thời đại nạp thiếp của nhà họ Lục đã qua rồi, vĩnh viễn cũng sẽ không có chuyện có vợ bé tồn tại đâu. Hôn nhân ba người quá chen chúc, tuyệt đối sẽ không có hạnh phúc. Cô chỉ có hai lựa chọn, tuyệt đối không có cái thứ ba, tự cô suy nghĩ kỹ càng đi.”
Ngữ quan Kiều An dữ tợn méo mó: “Chẳng lẽ cô muốn cướp con của tôi đi sao?”
“Nếu như cô không muốn tách đứa nhỏ ra thì cô có thể lựa chọn con đường thứ nhất, để cho Finn làm bố của đứa nhỏ. Về phần giám định thân thích, cô nghĩ cùng đừng nghĩ, Kiến Nghi chắc chắn sẽ không đi làm, cũng sẽ không nhận hai đứa bé này đâu. Nếu như cô muốn cho đứa nhỏ và Kiến Nghi sống chung, tôi sẽ cho người sắp xếp cô ra nước ngoài, sau đó dẫn bọn nhỏ đi giám định thân thích. Nếu xác thực là quan hệ bố con thì sau này bọn nhỏ sẽ là cậu chủ nhỏ nhà họ Lục, nếu như không phải, tôi sẽ trả bọn nhỏ lại cho cô.” Hoa Hiền Phương nghiêm túc, trịnh trọng nói.
Bả vai Kiều An lay động:”Hoa Hiền Phương, cô thật đúng là ác độc, cô chính là không muốn cho tôi và đứa nhỏ có đường sống mà.”
Cô cong khóe môi, giống như cười mà không cười: “Cô sai rồi, nếu như không phải nhìn vào phân lượng của đứa nhỏ, tôi cơ bản sẽ không cho cô lựa chọn thứ hai. Hơn nữa đây cũng chỉ là suy nghĩ của một mình tôi, vẫn chưa biết Kiến Nghi và các trưởng bối trong nhà họ Lục có đồng ý hay không. Cho nên, cô hãy nhanh chóng suy nghĩ thật kỹ đi, lỡ như tôi thay đổi ý định, qua thôn này rồi sẽ không còn miếu nào khác nữa đâu.”
Kiều An chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Finn đúng là đã nói cho cô ta biết, sự cưng chiều sủng ái mà Lục Kiến Nghi dành cho Hoa Hiền Phương đã đạt đến tình trạng vô pháp vô thiên, toàn bộ chuyện trong nhà họ Lục đều là do cô quyết định, anh không hề can thiệp, cũng không hỏi đến, cho dù cô muốn làm gì thì anh đều sẽ ủng hộ theo cô. Cho dù cô muốn chơi chết con riêng lẫn tiểu tam thì anh cũng sẽ giúp cô giải quyết tốt hậu quả, tuyệt đối không có chút gì gọi là chỉ trích cả.
“Có phải cô muốn đưa con của tôi vào nhà họ Lục, sau đó sẽ tìm cơ hội tính kế dồn tụi nhỏ vào chỗ chết đúng không?”
Hoa Hiền Phương cười lạnh một tiếng: “Nếu như tôi thật sự muốn dồn tụi nhỏ vào chỗ chết thì để ở bên ngoài không phải là dễ dàng hơn hay sao?”
Cơ mặt Kiều An giật giật, cái mà cô ta muốn chính là bản thân được tiến vào nhà họ Lục, chứ không phải là đứa bé.
Thế nhưng cái hy vọng này đúng là càng lúc càng nhỏ, ở trong lòng Lục Kiến Nghi, Hoa Hiền Phương quan trọng hơn bất kỳ ai, vì cô, anh thà rằng bỏ qua thỏa thuận lúc trước giữa bọn họ, thà rằng bỏ đi người mà anh từng quan tâm nhất, người mà anh để ý nhất.
Cô ta cứ nắm chặt quân cờ kia trong tay, liệu còn có thể hữu dụng nữa hay không?
Cô ta ngồi xuống ghế, sắc mặt trở nên cực kỳ u ám.
Thật ra, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là Lục Kiến Nghi không chịu thừa nhận đứa nhỏ.
Nếu như trước hết có thể lừa gạt anh và Hoa Hiền Phương, để cho anh đi làm giám định thân thích, khi đó anh có không muốn thừa nhận cũng không được.
Cô ta có thể lợi dụng áp lực dư luận, đến ép nhà họ Lục tiếp nhận mình.
“Chỉ cần cô thật sự đồng ý để cho đứa nhỏ bước vào nhà họ Lục, chăm sóc tốt cho tụi nó, thì tôi đồng ý giao tụi nhỏ lại cho cô.”
Hoa Hiền Phương có chút nao núng, cứ tưởng rằng cô ta còn phải cân nhắc thêm một khoảng thời gian, không ngờ nhanh như vậy đã đồng ý rồi.
“Cô thật sự suy nghĩ kỹ rồi sao?”
“Ừm, nghĩ kỹ rồi, chỉ cần đứa nhỏ có thể nhận tổ quy tông, muốn tôi làm cái gì cũng được.” Kiều An gật gật đầu, trước cứ lừa gạt Hoa Hiền Phương đã, đợi đến khi Lục Kiến Nghi làm giám định thân thích xong, chứng minh đứa nhỏ đúng là cốt nhục thân sinh của anh rồi, anh muốn không nhận nợ cũng không được.
Đến lúc đó, cô ta lập tức tận dụng hiệu ứng dư luận và quân cờ trong tay kia, giúp cho cô ta bước vào nhà họ Lục, trở thành con dâu của nhà họ Lục.
Hoa Hiền Phương hủy bỏ điều khoản nạp thêm vợ bé thì có sao chứ, chuyện nạp hay không nạp cô ta cũng không phải chỉ vì một câu nói của Lục Kiến Nghi mà thôi.
Hoa Hiền Phương khẽ dò xét cô ta một chút: “Đi, tôi phải trở về thương lượng với Kiến Nghi.”
Cô từ trên ghế đứng dậy, đi về phía khách sạn.
Dưới một gốc cây cổ thụ cách đó không xa, Tư Mã Ngọc Như bước ra, vừa rồi cô ta một mực núp ở đằng sau, nghe lén các cô nói chuyện.
“Kiều An, có phải cô đã quá ngây thơ rồi không, vậy mà lại đồng ý giao con của mình cho Hoa Hiền Phương à?”
Kiều An thu hồi biểu cảm gian xảo trên mặt, đổi lại thành dáng vẻ biểu tình thê thảm:
“Tôi cũng không còn cách nào khác, nếu như không làm như vậy, con của tôi cả đời đều không có cơ hội bước vào cửa lớn nhà họ Lục một bước. Bọn nhỏ vĩnh viễn sẽ mang tiếng là con riêng, không có cách nào ngẩng đầu ưỡn ngực lên làm người được.”
Tư Mã Ngọc Như vỗ vỗ bả vai cô ta: “Cô còn chưa trải nghiệm qua sự lợi hại của Hoa Hiền Phương đâu. Cô ta chính là một kẻ diệt tâm, nếu như cô đã đưa đứa nhỏ cho Hoa Hiền Phương rồi thì cũng đừng trông cậy vào việc tụi nhỏ có thể nhận lại người mẹ ruột như cô. Đến lúc đó tụi nó nhất định sẽ xem cô trở thành kẻ thù mà đối đãi. Cô nhìn Sênh Hạ một chút mà xem, nó đã bị cô ta tẩy não rồi, bây giờ không chỉ không nhận tôi, mà còn lúc nào cũng đối nghịch với tôi.”
Kiều An giả bộ bất đắc dĩ thở dài:
“Tôi và cô không giống nhau, Chủ tịch Lục luôn dành cho cô một mảnh tình si, vì cô, ngay cả ngai vàng của nhà họ Lục ông ấy cũng có thể từ bỏ. Còn tôi trước đó cũng không được sủng ái, cô ta có thể tiếp nhận con của tôi đã là một sự bố thí to lớn rồi, chẳng lẽ tôi còn có khả năng cò kè mặc cả hay sao?”
Thật ra cô ta cơ bản không hề có ý định giao đứa nhỏ cho Hoa Hiền Phương, chỉ là để lừa gạt Lục Kiến Nghi đi làm giám định thân thích, buộc anh thừa nhận đứa nhỏ mà thôi.
Nhưng có điều, quỷ kế này không thể để cho Tư Mã Ngọc Như biết được, vạn nhất cô ta nói lộ ra ngoài miệng, để cho Hoa Hiền Phương biết thì không xong rồi.
Tư Mã Ngọc Như muốn lợi dụng Kiều An đi đấu với Hoa Hiền Phương, không cho cô trôi qua những ngày tốt lành.
Dưới góc nhìn của cô ta, Kiều An nhất định sẽ không cam lòng giao đứa nhỏ ra ngoài như vậy, đến lúc đó chẳng lẽ còn không khiến cho nhà họ Lục long trời lở đất hay sao?