Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 436




Chương 436: Bị trúng độc.

“Người không hiền lành lương thiện là vợ của anh, phá hoại tình yêu của người khác, cướp chồng chưa cưới của người khác, cô ta chắc chắn sẽ bị báo ứng, có lẽ một ngày nào đó cả người sẽ chảy máu rồi chết tức tưởi…”
Lời của cô ta còn chưa nói xong đã bị Khải Liên ở bên cạnh tát cho một cái, đánh cho hai mắt cô ta lóe sáng.
Cô ta ngây người một giây mới phản ứng lại, đây là đang ở một bữa tiệc, không biết là có bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, vậy mà người phụ nữ này dám đánh cô ta không kiêng nể ai?
Cô ấy ăn tim hổ mật gấu, không muốn sống nữa phải không?
“Cô… cô dám đánh tôi? Cô là cái gì mà dám đánh tôi?”
“Cô ấy đánh giúp tôi.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.
“Tôi là cô chủ của nhà họ Lục, cô làm nhục tôi, thì chính là làm nhục nhà họ Lục, ở thành phố Long Minh vẫn chưa có người dám không tôn trọng nhà họ Lục.”
Lục Kiều Sam tức giận: “Cô vốn dĩ chỉ là người ngoài, tôi là cô cả nhà họ Lục, là cô của cô, tôi đánh cô mắng cô đều là điều nên làm.”
Hoa Hiền Phương cười chế giễu:
“Phải chăng còn tự coi mình là cô cả của nhà họ Lục, bắt đầu từ ngày cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục thì cô đã không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Lục nữa rồi.”
Lục Kiều Sam rất tức giận, tức đến nổi trên đầu bốc lên khói xanh.
“Hoa Hiền Phương, cô sẽ không đắc ý vui vẻ được lâu đâu, trong người tôi chảy dòng máu nhà họ Lục, bố mẹ sẽ không thể không quan tâm đến tôi, sẽ có một ngày bọn họ sẽ cho tôi quay trở về. Còn cô thì khác, chỉ cần Lục Kiến Nghi chơi chán cô thì sẽ đá cô đi, khiến cô sẽ biến thành một con chim sẻ thối nát một lần nữa.”
Trước khi cô ta nói xong, Lục Kiến Nghi nói một câu: “Cô đợi đến lúc chết cũng sẽ không có ngày đó đâu.”
Cô ta tức giận đến mức muốn hét lên, suýt chút nữa ngất xỉu.
“Lục Kiến Nghi, anh sẽ phải hối hận. Sớm muộn gì người phụ nữ này cũng sẽ cắm sừng anh, cho anh xanh từ đầu đến chân.”
Cô ta giậm mạnh chân xuống đất, bỏ đi trong cơn tức giận.
‘Người phụ nữ hèn hạ Hoa Hiền Phương này, chỉ vì sinh con trai cho nhà họ Lục mà dám lấn lướt, làm mưa làm gió trước mặt cô ta, nếu như con của cô ấy chết, cô ấy sẽ không thể nào vui vẻ đắc ý được nữa.’
Sau khi trở về, cô ta mở máy tính, gọi cho con sói trên Facebook.
Đây là tổ chức lập kế hoạch trả thù do trợ lí Thanh Hải giới thiệu cho cô ta, bọn họ sẽ không tự mình ra tay giết người, nhưng bọn họ có thể cung cấp các phương án và công cụ để giết người.
Thanh Hải đang trốn ở Malaysia đã liên lạc với cô ta một lần và cho cô ta số Facebook này.
Anh ta thật sự là một người trợ lí trung thành và tận tâm nhất của cô ta, chạy trốn ở bên ngoài cũng không quên suy nghĩ cho cô ta, giúp cô ta trả thù.
“Tôi muốn giết con trai của Hoa Hiền Phương, anh mau chóng tìm cách giúp tôi.”
“Được, chắc chắn sẽ làm xong việc giúp cô.”
Buổi sáng, sau khi bà Lục và người giúp việc ôm đứa bé đi tắm nắng xong chuẩn bị vào phòng bếp nhìn xem tổ yến làm cho Hoa Hiền Phương ăn đã hầm kỹ chưa thì Lục Kiều Sam gọi điện thoại rủ bà đi uống cafe với cô ta.
Khi tới quán cà phê Blue Bird, bà Lục ngay khi tiến vào đã hỏi: “Lục Kiều Sam, dạo gần đây con đang làm gì? Tiền của con ở đâu mà có?”
Cô ta nhún vai: “Con đi vay, con có nhiều bạn như vậy cơ mà, vay mấy triệu đồng không khó.”
“Tuổi của con cũng đã lớn rồi, đừng làm loạn nữa, mau chóng sinh con cùng Lưu Tinh Bảo, yên tâm ổn định làm một người vợ, một người mẹ tốt.” Bà Lục an ủi.
“Con biết rồi.” Lục Kiều Sam đem hộp quà lớn đặt ở bên cạnh đưa tới.
“Mẹ à, tuy rằng con không thích Hoa Hiền Phương, nhưng dù sao thì cũng là em trai ruột của con, con của em ấy cũng là cháu ruột của con. Con có mua cho bọn chúng mấy bộ quần áo, cũng đã bảo người làm trong nhà giặt sạch để tẩy rửa chất độc, bụi bẩn, mang về là có thể mặc được rồi.”
Trên mặt của bà Lục nở một nụ cười nhẹ nhõm.
“Cuối cùng con cũng đã hiểu chuyện rồi.”
Lục Kiều Sam cầm ly cafe lên, khẽ mỉm cười, khóe miệng lướt qua một màu sắc của kẻ săn mồi khó có thể nhận biết.
Sau khi bà Lục trở về, bà gọi Hoa Hiền Phương tới nói: “Mấy đứa trẻ đã ngủ chưa?”
“Vâng, người trông trẻ đang ở bên trong trông coi.” Hoa Hiền Phương gật đầu.
“Tôi vừa mới gặp qua Lục Kiều Sam, nó có mua cho bọn trẻ mấy bộ quần áo. Tôi thấy rằng nó cũng đang từ từ thay đổi. Dù gì nó cũng là chị gái của Lục Kiến Nghi, cô cho nó một cơ hội, nó sẽ trở nên tốt hơn.” Bà Lục vừa nói vừa lấy quần áo đưa tới.
Khứu giác của Hoa Hiền Phương liền nhạy cảm ngửi thấy thoang thoảng mùi vị giống như mùi hạnh nhân đắng.
“Con sẽ để người làm mang quần áo đi giặt trước.” Cô không thích mùi này.
“Lục Kiều Sâm nói đã bảo người làm giặt qua rồi, chất độc bụi bẩn cũng đã được tẩy sạch, vì vậy có thể trực tiếp mặc.”
“Sao con cảm thấy có mùi kỳ lạ, nhà chị cả không có trẻ con, chỉ dùng thuốc khử trùng quần áo của người lớn có nồng độ tương đối cao, sẽ có hại cho làn da của trẻ em, vẫn nên giặt lại thì tốt hơn.” Hoa Hiền Phương đang nói thì thím Trương đã được gọi tới.
Đồ mà Lục Kiều Sam tặng cô ấy không dám tùy tiện cho con của mình sử dụng, bởi vì hai ngày trước hai người bọn họ vẫn còn cãi nhau to. Cô ta không thể nào đột nhiên thay đổi như vậy.
Trừ khi là đang có ý nghĩ xấu xa nào đó.
Tục ngữ nói rất đúng, không có việc gì mà tự dưng đối xử tốt, chắc chắn có ý xấu.
Đối với Lục Kiều Sam, cô ta thà rằng trước mặt là người hèn hạ, phía sau là người quân tử.
Nhưng mà cô ấy không trực tiếp nói ra, mà dùng một cách nói uyển chuyển, khéo léo.
Bà Lục đến gần, cũng ngửi được mùi thoang thoảng đó, gật đầu lia lịa: “Tốt hơn hết vẫn là nên giặt lại.”
Người làm cầm quần áo rời đi.
Lúc này, Hoa Phi và Lâm Đại Dao đi qua, hai người đã mua rất nhiều đồ cho bọn trẻ.
Túi sữa nhỏ vừa tan học liền từ trên tầng chạy xuống: “Cậu, mợ tương lai, hai người đến xem em trai, em gái của cháu phải không?”
“Phải rồi, cũng tới xem cháu trai lớn yêu quý của chúng ta.” Hoa Phi đưa đồ chơi lego cho cậu.
“Cảm ơn cậu.” Túi sữa nhỏ cười toe toét, để lộ hàng răng trắng sáng.
“Cháu đi chăm sóc em trai em gái, không quấy rầy người lớn mấy người nói chuyện nữa.”
“Tôi cũng đi xem mấy đứa nhỏ.” Lâm Đại Dao đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, đang định đi lên tầng thì nghe thấy ở bên ngoài có âm thanh của xe cấp cứu .
“Có chuyện gì vậy?” Hoa Hiền Phương lập tức gọi quản gia tới.
“Thím Trương đang giặt quần áo ở trong phòng giặt thì đột nhiên nôn mửa dữ dội, ngã xuống đất co giật, tôi lập tức gọi xe cấp cứu đến.”
“Tôi đi nhìn xem.” Hoa Phi nhảy lên, cậu ta là bác sĩ, có lẽ có thể giúp được, Lâm Đại Dao cũng theo cậu ta đi ra ngoài.
Trong phòng giặt quần áo, các y tá đang nâng thím Trương lên giá cứu thương.
Thím ấy đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Lâm Đại Dao nhìn vào quần áo ở trong chậu giặt, thoang thoảng ngửi được một mùi kỳ quái.
Cô ấy rất ngạc nhiên, trên mặt cũng lộ biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
Cô ấy học về dược, hiểu rõ về hàng nghìn loại thuốc độc.
“Đó là xyanua, trong chậu giặt này có xyanua, mọi người nhanh chóng rời khỏi đây, không được chạm vào chậu giặt này.
Hoa Phi kinh ngạc dữ dội, là một bác sĩ, cậu biết rõ xyanua là cái gì.
Nhìn thấy quần áo của những đứa trẻ ở trong chậu giặt, mồ hôi lạnh toát ra từ áo vest của cậu ấy, cậu quay người lại và lao ra ngoài một cách điên cuồng.
“Chị ơi, đồ thím Trương giặt đã mặc cho đứa nhỏ chưa?””