Chiến Thần Xuất Kích

Chương 509




Chương 509: Bị mắc kẹt trong sáu mươi năm

“Ông lão, ông là ai vậy, tại sao lại bị nhốt ở chỗ này?”

Giang Cung Tuấn đến gần ông lão bị xích trói cả chân tay, cẩn thận nhìn đánh giá ông ta.

Ông lão có mái tóc hoa râm, tóc rất dài và rối bù, thậm chỉ còn bị bết lại vào nhau, có vẻ như ông đã nhiều năm không gội đầu rồi.

Ngay khi vừa tiến lại gần, anh liền ngửi thấy một mùi hắc gay mũi rất khó chịu.

Anh nhìn sợi xích sắt trên người ông lão rồi dùng sức kéo ra, muốn bẻ gãy, nhưng sợi xích sắt rất cứng chỉ phát ra tiếng leng keng, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể bẻ gãy được.

“Chỉ với sức lực của cậu, thì đúng là phí sức rồi.” Ông lão ngồi phịch xuống đất.

Cả cơ thể vừa động một cái, xích sắt trên người ông ta cũng bị tác động, vang lên tiếng leng keng. Ông ta nói với vẻ mặt lười biếng: “Đây là Huyền Thiết, không bao giờ bị đứt gãy

Giang Cung Tuấn cũng ngồi xuống.

Nhìn ông lão trước mặt, không nhịn được liền hỏi: “Ông lão, ông rốt cuộc là ai vậy, sao lại bị nhốt trong ngục tối của nhà họ Tiêu Dao thế?”

“Tôi còn chưa hỏi cậu đâu?”

Ông lão liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn.

Sau khi Giang Cung Tuấn hơi do dự rồi mới nói: “Tôi vốn là tổng thống lĩnh của đội quân Hắc Long của nước Đoan Hùng. Vì có chút hiểu lầm, tôi đã bị bắt đến nhà họ Tiêu Dao.

“Gì mà đội quân Hắc Long, ông nói linh tinh à. Vẻ mặt Giang Cung Tuấn có chút xấu hổ.

Xem ra người này đã bị nhốt quá nhiều năm, ngay cả đội quân Hắc Long cũng không biết.

“Tiền bối cũng là cổ võ giả đúng không?”

Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm ông lão.

Chỉ với vẻ bề ngoài thì anh không thể biết liệu đây có phải là một cổ võ giả hay không, nhưng từ việc ông ta bị nhốt trong ngục tối, hơn nữa còn bị một sợi xích sắt trói trên người thì có thể đoán rằng đây là một cổ võ giả, hơn nữa còn là một cường giả.

Nếu không thì chân tay không thể bị xiềng xích như vậy.

Bây giờ anh cũng bị mắc kẹt ở đây, cũng khó có thể ra ngoài, chỉ có cứu ông lão này và hai người cùng hợp tác thì mới có cơ hội xông ra ngoài.

Ông lão không trả lời câu hỏi của anh.

Nhưng lại nhìn chằm chằm về phía anh.

Bị nhìn chằm chằm như thế, Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy có chút khó chịu, lông cả người đều dựng đứng lên.

“Ông, ông nhìn tôi chăm chăm làm gì?”

Anh đứng lên, cả người hơi lùi về phía sau, vẻ mặt mang theo sự cảnh giác.

Tuy nhiên, ông lão bất ngờ giơ tay lên.

Một lực hút mạnh mẽ huyền hoá ra từ lòng bàn tay của ông ta, Giang Cung Tuấn bị cưỡng ép hút vào, một bàn tay bẩn thỉu gầy gò như củi đặt ở trên ngực của anh.

Anh cảm thấy một nguồn năng lượng trào dâng trong cơ thể mình.

Cỗ kình lực này chảy khắp cơ thể anh, ngay sau đó lập tức biến mất không thấy dấu vết gì.

“Không tệ.”

Ông lão buông tay nhìn về phía Giang Cung Tuấn, trên khuôn mặt già nua nở một nụ cười: “Chân khí không mạnh, nhưng lại đã khai thông huyệt đạo, kinh mạch khắp cơ thể, đúng là một hạt giống tốt.”

Giang Cung Tuấn nở nụ cười.

Lại nhìn sợi xích sắt trên người ông lão. Mặc dù ánh sáng ở đây rất tối nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ.

Dây xích sắt có màu đen.

Kéo nhẹ lên một chút, cực kỳ nặng.

Anh vận động chân khí và kéo một lần nữa, cố gắng cắt đứt dây xích, cứu ông lão ra.

Tuy nhiên, cho dù có dùng lực như thế nào, thì cũng không thể cắt đứt ra được.

“Đều nói rồi, vô dụng thôi.

“Nhưng cũng không hẳn.

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng cười.

Ngay lập tức, một sợi dây thép rất mảnh rơi ra khỏi ống tay áo.

Giang Cung Tuấn kéo dây thép xuyên qua xích sắt, mạnh mẽ vận động chân khí, rồi dùng sức kéo một cái

Sợi dây thép rất sắc nhọn, trực tiếp đâm xuyên thẳng vào dây xích.

“Cái này?”

Ông lão lập tức kinh hãi.

Nhìn chằm chằm vào dây thép trong tay Giang Cung Tuấn, ông không nhịn được liền hỏi: “Đây là cái gì vậy? Làm sao sắc bén như vậy, ngay cả Huyền Thiết nghìn năm cũng có thể cắt đứt được.

Giang Cung Tuấn cười nhẹ một tiếng, ra tay với tốc độ cực nhanh, cắt đứt đoạn dây xích khác, sau đó nở nụ cười: “Ông lão, chúng ta cùng nhau ra tay đi.

Ông lão được thoát khỏi xiềng xích, nhưng ông ta lại không đi, mà thay vào đó ông ta khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Trên khuôn mặt già nua thoảng nét buồn, ông ta thở dài: “Đoan Hùng sắp đến gần rồi, rời đi cũng chẳng sống được mấy ngày nữa. Tôi đã bị mắc kẹt ở đây mấy chục năm rồi, cũng không muốn rời đi”.

Trong lòng Giang Cung Tuấn kinh ngạc.

Ông lão này thực sự đã bị mắc kẹt trong ngục tối này trong mấy chục năm.

Anh cũng ngồi xuống.

Ông lão nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ buồn bã trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bình tĩnh và hỏi: “Cậu nhóc, cậu là ai vậy, có thân phận gì, cậu đến từ đâu?”

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn ông lão một cái và nói thật: “Tôi là một trong tứ đại gia tộc cổ xưa, người của nhà họ Giang”

“Ồ, người của nhà họ Giang?”

Ông lão kinh ngạc nhìn chăm chăm Giang Cung Tuấn, mấy giây sau mới hỏi lại: “Giang Phùng có quan hệ gì với cậu?

Giang Cung Tuấn kinh ngạc một chút, sau đó lắc đầu nói: “Tôi chưa từng nghe đến cái tên này”

“Là người của nhà họ Giang, mà ngay cả Giang Phùng mà cậu cũng không biết sao?”

“Thật không dám giấu diểm, ba mươi năm trước, có một cuộc đấu đá nội bộ trong nhà họ Giang. Ông nội của tôi là Giang Thời bị đuổi khỏi nhà họ Giang, tôi là con cháu họ Giang những cũng không biết nhiều về nhà họ Giang.

“Hoá ra là như vậy”

Ông lão có vẻ trầm ngâm, một lúc sau mới hỏi: “Cậu nhóc, cậu có biết tôi là ai không?”

Giang Cung Tuấn lắc đầu nói: “Tôi không biết.

Ông lão gật đầu và nói: “Không biết cũng bình thường, cậu có thể xuất hiện ở đây trước khi Đoan Hùng của tôi xuất hiện, và cậu còn khai thông kinh mạch khắp cơ thể đây cũng là một duyên phận, Đoan Hùng của tôi đang tới gần, tuyệt học của tôi cũng không thể không có người kế thừa, như thế này đi, cậu quỳ xuống cho tôi, cúi đầu lạy mấy cái, coi như là đồ đệ của tôi.

Giang Cung Tuấn hơi ngạc nhiên.

Bái làm sư phụ? Anh từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Trầm mặc vài giây, anh trực tiếp quỳ trên mặt đất, hồ to: “Sư phụ ở trên, xin nhận đệ tử một lạy”

Anh không biết thân phận của ông lão là gì, nhưng ông lão đã nói như vậy, chắc chắn là muốn truyền thụ võ công cho anh, đây là một cuộc kỳ ngộ thiên đại.

“Được rồi, đứng dậy đi.”

Giang Cung Tuấn đứng lên, khoanh chân ngồi trước mặt ông lão.

Sắc mặt ông lão bình tĩnh và nói: “Hãy nhớ tên của sư phụ, sư phụ tên là Tiêu Dao Phong, và người đời được gọi là Tán Nhân, cũng là người của nhà họ Tiêu Dao “Ha?”

Giang Cung Tuấn sửng sốt, không nhịn được hỏi: “Sư phụ, hoá ra ngài là người của nhà họ Tiêu Dao, tại sao lại bị mắc kẹt ở đây?”

“Gia môn bất hạnh.

Trên khuôn mặt Tiêu Dao Phong mang theo sự bất đắc dĩ và nói: “Sáu mươi năm trước, ta đã bị một thành viên trong gia tộc âm thầm hãm hại, và kể từ đó ta đã bị mắc kẹt trong nơi tăm tối này, đến lúc này là bị mắc kẹt trong sáu mươi năm rồi.”

Giang Cung Tuấn yên lặng lắng nghe.

Tuy nhiên, Tiêu Dao Phong lại không nói gì nhiều.

“Sư phụ vốn tưởng rằng sẽ mang tuyệt học của mình ra đi, nhưng không ngờ trước khi Đoan Hùng đến gần, lại còn có người bên ngoài xuất hiện ở đây, mà huyệt đạo và kinh mạch của cậu cũng được khai thông khắp cơ thể con có thể chịu được đỉnh cao Thất Cảnh của sư phụ và tiếp cận với chân khí bảo đạo của Bát Canhr.

Vừa nói xong, ông ta liền giơ tay.

Trong lòng bàn tay có một lực đạo cực kỳ mạnh.

Cơ thể Giang Cung Tuấn trở nên nhẹ nhàng không tự khống chế được.

Đi đến đối mặt với Tiêu Dao Phong.

Lòng bàn tay của Tiêu Dao Phong đặt trên đầu Giang Cung Tuấn.

Lúc này Giang Cung Tuấn cảm giác được một luồng khí tức cực mạnh tràn vào trong cơ thể.

“Bây giờ tất cả các chân khí từ đỉnh cao của Thất Cảnh đều được truyền lại cho con, cậu nhóc, con phải nhớ rằng, hãy làm người tốt sau khi cậu ra ngoài. Nếu như con sử dụng những chân khí mà sư phụ đã truyền thụ cho con làm xằng làm bậy, thì sư phụ làm ma cũng sẽ không tha cho con đâu.”

Luồng chân khí mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể.

Giang Cung Tuấn cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, sau đó toàn thân nóng bừng lên.

Bên tai lại vẫn vang lên giọng nói của Tiêu Dao Phong.

“Tuyệt học của nhà họ Tiêu Dao là Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng. Trong sáu mươi năm qua, sư phụ đã trầm tư suy nghĩ, cuối cùng đã tìm hiểu chưởng thứ mười, chỉ đáng tiếc là mọi người trên thế giới cũng sẽ không bao giờ được nhìn thấy sức mạnh của chưởng thứ mười của Tiêu

Dao Thập Tuyệt Chưởng.

“Bây giờ, sư phụ truyền thụ cho con Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, sư phụ chỉ thi triển một lần, con có thể nhớ được bao nhiêu thì lĩnh hội bấy nhiêu, còn phải xem vận may của con.”

Lúc này.

Cơ thể của Giang Cung Tuấn từ trên trời rơi xuống, khoanh chân ngồi trên mặt đất.

Anh cảm thấy cơ thể của mình rất nóng, trong cơ thể có một luồng khí đang điên cuồng dâng lên, cơ thể giống như sắp nổ tung.

Mà Tiêu Dao Phong lại di chuyển đến trước mặt anh.

“Chưởng đầu tiên, Tiêu Dao Phách Sơn