Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 110: 110: Ngón Tay Bị Chặt






“Bùm!”
“Rắc”
Những tên côn đồ của sòng bạc tuy cũng là những tên có chút năng lực, tuy nhiên khi đem so với những người lính đánh thuê quanh năm xông pha trận mạc thì bọn họ đương nhiên không cùng đẳng cắp.”
Tắt cả đã bị đánh bật xuống đất trong vòng chưa đầy một phút.

James và anh em của anh đều là những cỗ máy giết chóc siêu hạng Những tên côn đồ sòng bạc bị đánh bê bết máu, nằm la liệt khắp phòng.

Chỉ còn lại Vương Lão Bát đứng một mình, khuôn mặt tràn ngập hoang mang.

Diệp Quân Lâm vô cảm nói: “Đánh đi.”
“Bộp.”
James nắm lấy cổ Vương Lão Bát và giáng một cú đấm như trời giáng.

Sau bảy hoặc tám cú đắm liên tiếp, Vương Lão Bát không còn nhận thức, trực tiếp ngất xuống sàn.

Những tiếng la hét khiếp đảm vang vọng trong gian phòng nhỏ lờ mò sáng.

Họ không thể ngờ rằng Diệp Quân Lâm lại có nhiều vệ sĩ đi theo bảo vệ như vậy.


Họ lại càng không thể ngờ những người đàn ông này lại mạnh mẽ đến vậy.

Sức chiến đấu thực sự khiến người khác hoảng sợ.

Diệp Quân Lâm nhìn đám côn đồ đang dồn vào một chỗ, chế nhạo: “Tôi đã nói các anh sẽ phải chịu khổ mà.”
“Mau khai ra ngay lập tức.”
Sau khi bị Lý Văn Uyên đẩy ra gánh tội, Diệp Quân Lâm lập tức hiểu ra rằng, thay vì âm thầm điều tra, thì cách tốt hơn chính là dùng bạo lực, ép bọn họ phải nói ra chân tướng.

Vương Lão Bát kinh hãi: “Tôi không dám nói, nếu tôi nói ra thì thật sự tôi sẽ không còn đường sống nữa.”
“Vậy thì đánh.

Đánh tiếp đến khi hắn ta chịu nói.” Diệp Quân Lâm lạnh lùng ra lệnh.

James và những người đi cùng đều là lính đánh thuê.

Nghe lệnh, họ trở nên hung bạo hơn và lập tức tiếp tục thi hành màn đánh đập.

Mãi cho đến khi đám thuộc hạ bị đánh đến không thể cử động được nữa, Vương Lão Bát mới vội vàng giơ tay: “Tôi nói, tôi nói.

Tôi sẽ nói tất cả cho anh.”
James kéo ông ta tới chỗ Diệp Quân Lâm.

“Chính là … Hoa Thiên Hải của tập đoàn Quân Lâm bắt chúng tôi làm việc này.

Chúng tôi, cũng đều là bị ép buộc mà thôi.”
Vương Lão Bát nói.

Ông ta đương nhiên vẫn không dám nói thẳng ra tên Tiêu Thiên Long.

Nhưng vừa nghe tới Hoa Thiên Hải, Diệp Quân Lâm liền biết ngay Tiêu Thiên Long có liên quan.

Diệp Quân Lâm liếc mắt nhìn chiếc máy ảnh trên mặt bàn, cười: “Anh ta còn yêu cầu anh chụp ảnh ngón tay tôi bị chặt phải không?”
“Phải.” Vương Lão Bát rụt rừ gật đầu.


Diệp Quân Lâm lập tức nhìn James.

Anh ta ngay lập tức hiểu ý, liền giữ lấy Vương Lão Bát, đè ông ta xuống bàn, nắm lấy bàn tay của lão ta rồi từ từ nâng con dao sắc bên cạnh lên.

Đám lính đánh thuê gần đó cũng đã cầm máy chụp ảnh.

“Không không!” Vương Lão Bát nhận ra điều chẳng lành, điên cuồng hét lên.

“Không!” Tiếng kêu cuồng loạn của Vương Lão Bát vang lên đáng sợ.

Xong xuôi, Diệp Quân Lâm yêu cầu Vương Lão Bát gửi video đi.

Hoa Thiên Hải nhận được video, liền đưa nó ngay cho Tiêu Thiên Long.

“Hahaha … Diệp Quân Lâm sợ đến mức giọng nói cũng biến dạng.

Hay lắm! Không ngờ hắn ta lại nhát gan như vậy.”
Tiêu Thiên Long mỉm cười hạnh phúc.

“Thiên Hải, hãy gửi video ẩn danh cho tất cả mọi người trong nhà họ Lý, bao gồm cả Lý Tử Nhiễm.” Tiêu Thiên Long ra lệnh.

Ngay sau đó, mọi người trong gia đình nhà họ Lý đều nhận được một đoạn video.

Nhìn thấy người trong video bị chặt đứt ngón tay một cách tàn nhẫn, cơ thể Lý Văn Uyên run lên, sắc mặt vô cùng khiếp đảm “Kinh khủng! Kinh khủng! May mà không phải tôi.”

Triệu Nhã Lan cũng rất sợ hãi.

“Họ thực sự đã làm việc đó.”
Lý Thiên Hạo cũng bị sốc vì đoạn video này.

Cùng lúc đó, trong khi Lý Tử Nhiễm vãn đang nghĩ cách giải quyết thì bất ngờ nhận được đoạn video này trong hộp thư của mình.

Vừa mở video lên, cô ấy sợ hãi đến mức suýt ném điện thoại đi.

“Ba đã bị chặt ngón tay? Bố nói họ đồng ý cho thêm vài ngày chỉ là muốn an ủi mình thôi ư?”
Lý Tử Nhiễm ngay lập tức gọi cho Lý Văn Uyên và hỏi: “Ba bị sao vậy? Bồ có sao không?”
“Bố không sao.” Lý Văn Uyên đáp.

“Vậy video đó? Ai là người đã bị chặt mất ngón tay?” Lý Tử Nhiễm nghỉ ngờ hỏi.

“À… chuyện này… Tử Nhiễm à… Đó là Diệp Quân Lâm.” Lý Văn Uyên ngập ngừng, ông ta hoàn toàn không muốn nói ra sự thật.

“Cái gì? Quân Lâm ư? Vì sao lại thế?”.