Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 59




Nơi ngã ba của Ngân thành, những ngọn núi xanh ngắt tắm dưới ánh nắng mặt trời ấm áp.

Buổi sáng ở tửu trang suối nước nóng, nghe được tiếng chim hót văng vẳng trong khe núi.

Nếu như đặt khung cảnh này lên phòng nào đó ở tầng một, thanh âm tuyệt diệu kia có thể mang theo tiếng khung giường lay động.

Quý Minh Châu chôn mặt vào gối đầu, mái tóc quăn dài tùy ý rối tung, bị bắt ép thừa nhận một lực đạo mạnh mẽ từ đằng sau.

Sáng sớm ánh nắng xuyên qua bức màn, vương vấn lên sống lưng tuyết trắng đến lóa mắt. Nữ nhân bị nắm lấy eo, cố gắng chạy thoát, nhưng lại bị lôi ngược trở về, thúc vào sâu hơn trước.

Giang Tịch dựa đằng sau, dán vào tai cô phun ra những hơi thở nặng nề, không biết qua bao lâu mới dừng lại.

Sau buổi sáng cổ họng của Quý Minh Châu đều khô khốc, như dòng suối nhỏ mất đi nguồn nước, chỉ còn lại những tảng đá cuội cằn cỗi.

“Giang Tịch anh cách xa em một chút đi” giọng Quý Minh Châu ồm ồm, sau khi kết thúc đã không thấy anh đâu.

Cô bộc phát tính tình, chỉ muốn nổ tung.

Giang Tịch có chút quá mức, ngày hôm qua muốn bao nhiêu cũng không đủ, sáng tinh mơ đã tóm lấy cô giằng co một lúc lâu.

“Có mệt không, muốn anh ôm em đến phòng tắm không?” Giang Tịch bỏ thứ đồ kia ném vào thùng rác.

“”

Không biết xấu hổ còn hỏi cô! Cô có mệt không, anh nhìn không thấy sao!

Cô cảm giác mình bối rối, mới vừa nhắm mắt đã bị đánh thức, không để cô kịp thở d/ốc hay nghỉ ngơi gì.

Quý Minh Châu nằm trên giường, muốn đá anh một cái, nhưng phát hiện chân mình căn bản không nhấc lên nổi.

“Em muốn ngủ thêm một lát anh mà dám gần thêm nữa là anh chết chắc!” Quý Minh Châu hung tợn uy hiếp.

Giang Tịch vẫn không nhúc nhích, tiếp tục dán lên người cô vu/ốt ve, chậm rãi nói, “Vẫn nên tắm rửa sạch sẽ một chút, không thì sẽ khó chịu.”

Nói thì thấy dễ nghe, nhưng vì ai mà cô phải tắm rửa sạch sẽ! Vì ai mà cô phải khó chịu chứ!!

Dù sao thì cô cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa.

Quý Minh Châu vẫn bất động ăn vạ, thấy anh có vẻ đạt được sẽ không bỏ qua, liền bắt đầu làm nũng, “Giang Tịch, anh để em yên tĩnh một lát đi, em thật sự thật sự buồn ngủ quá.”

Mí mắt không thể chống đỡ nổi, gọi như thế nào cũng không dậy, như được dán keo nước dính gắt gao lấy chiếc giường.

“Khi nào dậy thì gọi anh, anh đến ôm em vào.” Giang Tịch nghịch nghịch hàng mi dài của cô.

“”

Đối với chuyện ôm cô, anh có vẻ sự thực chấp nhất.

“Em mặc kệ anh.” Quý Minh Châu đẩy tay ngăn anh lại, “Aiza sao anh giống kẹo mạch nha thế nhỉ.”

Giang Tịch sờ sờ chỗ phập phồng trước ngực cô, lúc này mới đứng lên, thay áo tắm dài.

Sau khi Quý Minh Châu cưỡng chế di dời người đối diện đi, tự cầm chăn gói bản thân kỹ lưỡng, mặc kệ khăn trải giường đã lộn xộn thành cái dạng gì rồi.

Cô mệt đến nỗi không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Giang Tịch nhìn Quý Minh Châu một lúc lâu, thấp giọng nói, “Thật sự như heo con vậy.”

Giang Tịch nhặt mấy bộ quần áo rơi đầy trên mặt đất, sửa sang lại một chút, hoặc ném vào thùng rác.

Thừa dịp Quý Minh Châu đang ngủ, anh gọi phục vụ khách sạn mang lên đồ dùng và ga giường mới, không phải làm phiền quản gia.

Về việc đổi khăn trải giường, Giang Tịch hiểu rất rõ, nếu để Quý Minh Châu biết là do người khác đổi, đại khái có thể đấm anh mấy trăm nghìn cái.

Quý Minh Châu có đôi khi rất lớn mật, nhưng khi rơi vào tình thế mấu chốt, lại không biết phải làm sao.

Tối hôm qua dính người không nói, đến khi cô cầu xin anh, mềm mại có thể vắt ra nước.

Nhưng cũng vì thấy anh không dễ chịu, lại chủ động đón ý hùa theo.

Giang Tịch có thể cảm nhận được phần nhiệt tình Quý Minh Châu cô dành cho anh.

Kỳ thật thời niên thiếu, cũng đã từng xác định, nhưng bởi vì tuổi trẻ khí thịnh, sau khi vui mừng qua đi, sẽ lại tự mình hoài nghi, không biết điều đó có thật là như vậy không.

Anh còn nhớ rõ, trận bóng rổ giữa cao trung quốc gia Anh Lợi và trường cao trung phụ thuộc cách vách. Ngân Thành cũng có không ít quan to quý tộc, không phải trường tư mà là trường công, cho nên bên trong đội bóng rổ trường trung học phụ thuộc, có không ít người từ nhỏ đã quen biết nhau, cũng không thiếu người lớn lên đẹp mắt.

Theo lời Tiêu Dịch nói ẩu nói tả là điều duy nhất không giống nhau chính là, khi đó Giang Tịch bên ngoài không thể hiện, nhưng sau lưng tâm tư âm thầm sâu kín.

Cao trung Anh Lợi, nhiều nữ sinh như vậy, anh chỉ chú ý tới duy nhất mình cô.

Tầm mắt hai người thường xuyên giao nhau, rồi sau đó lúc thi đấu bóng, Quý Minh Châu dẫn theo đội cổ động viên đến, đưa nước cho bọn họ.

Rất nhiều chuyện cho tới ngày hôm nay tinh tế suy nghĩ lại, cũng không phải không có lý. Khi đó cô bị từ chối tình cảm, hăng hái ra nước ngoài học. Anh đi ngay sau đó, mấy người trong nhóm đó cũng tan rã.

Sau này hai người không ai chủ động mở miệng, đương nhiên, cũng không ai chủ động nhắc lại chuyện năm đó.

Giang Tịch bỗng dưng nghĩ tới cái gì, xoay người nhìn về phía cô gái vẫn đang ngủ say sưa kia.

Tối hôm qua là chuyện vui ngoài ý muốn, cũng hoàn toàn hợp lý.

Nếu nói những đôi tình nhân biểu đạt tình yêu đối với nửa kia như thế nào, có đôi khi từ những lúc trên giường, có thể liếc mắt đã nhìn ra.

Quá nhiều việc không cần phải nói, chỉ cần dùng hành động chứng minh là được rồi. Như mớ hỗn độn trên giường kia, thật sự không thể nhìn, nó lún sâu nhăn nhúm. Bên trên còn có không ít mấy vệt nước.

Giang Tịch chuẩn bị thay khăn trải giường, vì đêm nay hai người vẫn còn muốn nằm ở đây. Quý Minh Châu chỉ chiếm một góc, cho nên cũng không khó đổi, anh cố tình thả chậm động tác, từ từ từng chút một dịch xuống dưới.

Vô cùng kiên nhẫn

Lúc Quý Minh Châu tỉnh lại, trong phòng im ắng, không có ai.

“Giang”

Cô vốn dĩ muốn đi gọi Giang Tịch, lời nói đến miệng vẫn nuốt trở về.

Sóng tình tối hôm qua, cô bị ép gọi không biết bao nhiêu lần “A tịch” rồi.

Bên dưới nhẹ nhàng mềm mại, khác hoàn toàn cảm ướt át so với trước khi cô đi vào giấc ngủ.

Quý Minh Châu nửa ngồi dậy, xốc đệm chăn lên nhìn nhìn xuống dưới.

Không biết Giang Tịch đổi ga giường khi nào, quần áo của cô cũng được đổi thành áo tắm dài của khách sạn, sạch sẽ.

Quý Minh Châu để chân trần bước xuống giường, nhất thời liền không tiền đồ mà thoải mái.

Hóa ra trước kia phim truyền hình nói là sự thật! Cô thật sự cảm thấy bản thân như là huyền phù lơ lửng trong không trung, nhẹ bay bay, đi đường không thể dùng sức.

Cộng thêm một hồi sáng sớm, Quý Minh Châu thấy bản thân như bị nghiền nát, trực tiếp bay bổng trong không khí.

Nếu cô là đóa hoa hồng nhỏ nở rộ, thì chắc chắn lúc này cánh hoa đều bị tàn phá đến khô héo cả rồi.

Cũng không biết Giang Tịch rốt cuộc đi đâu, cô đẩy cửa phòng tắm ra, súc miệng rửa mặt rồi tắm rửa một phen.

Rải tinh dầu hoa hồng, lại bật chế độ tự động mát xa bên trong bồn tắm, giữa tiếng nước chảy ào ạt, đầu óc Quý Minh Châu dần dần nhớ lại.

Tối hôm qua thân mật rõ ràng ngay trước mắt, muốn quên cũng quên không được.

Vòng eo nhỏ nhắn xinh đẹp, hơi thở sạch sẽ, tóc đen ướt đẫm mồ hồi, cằm nhòn nhọn, cùng với hầu kết hơi nhô ra.

Còn có đủ loại cảnh tượng mà bản thân không thể tự khống chế

Quý Minh Châu che tay lên mặt, không dám tin.

Cho đến bây giờ, cô mới dám tự hỏi bản thân từng câu từng chữ.

Cô, tối hôm qua đã cùng Giang Tịch?

Cùng Giang Tịch?!

Lại lần nữa tiếp nhận sự thật này, giữa chân đau rát lại lần nữa đánh thức ký ức nào đó. Quý Minh Châu lại nghĩ tới Giang Tịch sau khi cậy mạnh đến suýt mất mạng, nhưng rõ ràng lúc đầu biểu hiện lại vừa cấu thả lại nhanh chóng 🙂

Luận về trình độ khẩn trương, cô không hề kém hơn.

Quý Minh Châu nghĩ may mà bản thân có học qua yoga, hiện tại duỗi người một chút cũng đã cảm giác khá hơn nhiều.

Quý Minh Châu tắm xong liền thay quần áo, lúc trở ra, vừa vặn gặp phải Giang Tịch từ đình viện trở về.

Suối nước nóng bên cạnh cửa sổ sát đất, có một sân nhỏ có thể nhìn ra xa sơn cảnh tiểu đình viện.

“Vừa mới tìm anh, anh đến đình viện sao?”

“Ừ.” Giang Tịch hơi mất tự nhiên.

Trên thực tế, tối hôm qua ôm lấy cô, người lăn qua lộn lại ngủ không được, là anh.

Rồi sau đó, sau khi đổi xong khăn trải giường, ở đình viện nhìn núi xa đến xuất thần, cũng là anh.

Sau đoạn đối thoại ngắn ngủi giữa hai người, không khi lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

Hóa ra, khi những người yêu sau khi vượt qua giây phút ấy, thì khoảng cách giữa hai trái tim càng ngày càng gần, hình thức biểu hiện hình thức của tay chân cũng không tự giác mà nhích tới gần hơn.

Mà hai người, khi trái tim hợp lại, nhưng lại cách rất xa đối phương, muốn nói nhiều nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Giang Tịch gọi cơm trưa, mãi cho đến tiếng chuông điện thoại của quản gia vang lên, hai người mới hoàn hồn.

Trong khi quản gia cùng phục vụ bày bàn ăn, Giang Tịch kéo cô qua dựa vào đầu giường, để Quý Minh Châu ngồi tựa vào lồng ngự/c mình.

“Có khỏe không.” Anh nhìn biểu hiện của cô, thấy cô đã bình thường, khác hoàn toàn với người tối hôm qua còn ch/ảy nước mắt khóc thút thít.

“Anh nói thử xem.” Quý Minh Châu câu lấy cổ anh, “Tối hôm qua anh cũng hơi quá”

Bất luận lời nói nào chạm đến khung cảnh tối hôm qua, đều sẽ khiến người khác lâm vào trầm mặc không biết nên làm thế nào.

Bộ dạng này của hai người cứ như thế mà thì thầm riêng với nhau.

“Lần sau anh sẽ chú ý.” Giang Tịch ôm lấy vòng eo, nhẹ giọng hỏi cô, “Có đỡ đau hơn không.”

“”

Còn chú ý lần sau nữa chứ.

Nói ra những lời này, da mặt Giang Tịch căn bản nhìn không ra có chút đỏ nào cả!

Nhớ đến lần cuối cùng ngày hôm qua, Giang Tịch yên lặng nhả ra một câu, “Lần sau anh lại tính sổ với em.”

Nghe xem, nghe thử xem, đây còn là tiếng người sao!

Có lẽ khả năng vì trận đầu vướng phải giây phút trí mạng đó, chắc đã tạo thành một chút đả kích với anh

Về sau còn tính thời gian, còn phải lợi hại hơn???

Hơn nữa lần cuối cùng như bão táp ập tới, cuốn cái rễ cây này lên, cực kỳ kiêu ngạo.

Trong nháy mắt, Quý Minh Châu cảm thấy mông mình có hơi bất an rồi.

Chẳng qua, nói tới đây, Quý Minh Châu liền hiểu rõ.

Lần đầu của hai người khá chật vật, cho nên rất nhiều chuyện bây giờ rõ như ban ngày.

Quý Minh Châu nhìn khuôn mặt đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, anh khiến cho cô cảm động, hết lần này đến lần khác, thật sự khó thể quên.

Nhưng mà người như vậy, lại vô cùng giữ mình, ngay cả mấy năm không được đáp lại tình cảm, cũng không có hành vi phóng đ/ãng gì.

“Giang Tịch, tối hôm qua là lần đầu tiên của anh sao?” Nói được một nửa, Quý Minh Châu nói nhỏ bên tai anh, như sợ bị người khác nghe được, lén lút như tên trộm vậy, nhẹ nhàng nói lời kế tiếp.

Lúc trước biết anh vẫn không có bạn gái, Quý Minh Châu đã từng phỏng đoán. Nhưng loại sự tình này, để đích thân cô hỏi ra, rồi lại nhận được câu trả lời, mới là điều cấp thiết.

Giang Tịch thu mắt nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau một lúc lâu, anh mới hơi hơi gật gật đồng ý, “Được.”

Quý Minh Châu nhìn khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh, tay bỗng dưng đặt lên vành tai anh.

Chỗ đó, đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

—— “Cô Quý, anh Giang, bữa trưa đã được chuẩn bị tốt, nếu còn muốn các loại phục vụ khác, có thể gọi số chuyên biệt.” Quản gia nói xong, được cái gật đầu của Giang Tịch, mới chậm rãi lui ra ngoài.

Quý Minh Châu từ trên đùi Giang Tịch đứng lên, thì thầm, “Nếu không phải em có tập yoga, thì bây giờ anh thấy em, chắc đã là hoa hồng khô mất rồi.”

Giang Tịch ngồi xuống đối diện, “yoga?”

Quý Minh Châu:?

Trọng điểm không phải là hoa hồng khô hay sao!

“Lúc trước em có đăng kí một khóa yoga.” Quý Minh Châu trải qua mấy lần giày vò, còn có thể phục hồi phần nào sau khi tắm xong, nghĩ đến, cũng may Liễu lão sư kiên trì dạy.

Nói đến đây, chương trình cô học đã sắp xong rồi, về sau muốn tiếp tục, thì phải đăng kí chương trình học mới.

Cô tương đối thích Liễu Khê, đề cử cho Liên Đường cũng không tồi, chẳng qua gần đây Liên Đường biến đi đâu mất, Quý Minh Châu đã rất lâu rồi chưa thấy cô ấy.

“Anh biết. “Giang Tịch đánh gãy Quý Minh Châu đi vào cõi thần tiên.

Giang Tịch nhìn cô ý vị không rõ, nhàn nhạt nói thêm, “Chỉ là tự nhiên em nhắc đến chuyện này, anh cảm thấy sau này có thể thử xem.”

Anh sao đây!

Anh dám tới cô liền có lá gan liều chết với anh!

Lúc trước ở suối nước nóng anh cũng đã bị đánh cho tan tác, sau thời gian va chạm nào đó, Quý Minh Châu đột nhiên tự tin lên hẳn.

Quý Minh Châu mặc kệ anh, cô không có tâm trạng ăn uống, ăn qua loa vài miếng, dùng một tay chống cằm, lười nhác nhìn anh, “Giang Tịch, anh nói xem hai chúng ta tới nơi này lâu như vậy, hình như chưa đi ra ngoài, vậy kế tiếp nên đi đâu đây?”

Chỗ này có người chuyên lái xe chở mình ra ngoài chơi, chỉ vì kiểu này kiểu kia!

Cô cho rằng tắm suối nước nóng sẽ giống như trước đây, gần ngay trước mắt, khoảng cách rất dễ dàng để bắt nạt cô. Tiếp tục ở trong phòng, sẽ rất nguy hiểm.

“Em muốn đi đâu?” Giang Tịch lại đem vấn đề này vứt trở về.

“Quán bar?”

Giang Tịch dường như xem thường tửu lượng của cô, đương nhiên đây là phỏng đoán của Quý Minh Châu, trực tiếp đáp lời, “Được đấy, em đi với anh.”

Quý Minh Châu thấy anh vân đạm phong khinh, đá rơi dép lê, ở dưới bàn, một đường hướng lên trên, cọ cọ vào chân anh.

Uốn lượn, chậm rãi, cố gắng thể hiện hết thủ đoạn

Giang Tịch cảm nhận được, nhướn mi, ánh mắt kinh ngạc.

Quý Minh Châu biết mình đã thành công liền cười một cái, trước khi anh bắt được đã vội vàng thu chân về.

“Aiza Giang tổng, ngại quá đụng phải anh rồi.”

Giang Tịch bên ngoài thì án binh bất động, chỉ nhợt nhạt cười, “Không việc gì.”

Sau khi hai người ăn xong, mới biết được quán bar buổi tối mới mở cửa.

Loanh quanh không có việc gì để làm, Quý Minh Châu lục phòng, lấy ra một bộ đồ chơi lego, tình cờ lại là chủ đề gà vàng nhỏ, dứt khoát liền muốn cùng Giang Tịch đấu.

Hai người ngồi xếp bằng trên tấm thảm mềm mại, Quý Minh Châu ráp được một nửa, tầm mắt rơi xuống cái đệm giường bên cạnh.

Nghi hoặc trong lòng cô hiện lên.

Buổi sáng tỉnh lại, Quý Minh Châu đã cảm nhận được, nhưng khi đó Giang Tịch không ở trong phòng, cô cũng không hỏi.

“Giang Tịch.”

“Hửm.”

“Ai đổi khăn trải giường đấy?” Quý Minh Châu nhớ tới sắc mặt của quản gia giữa trưa, hiểu rõ mọi thứ chưa vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Chẳng lẽ

Nghĩ đến chuyện này, Quý Minh Châu đột nhiên cảm thấy muốn nhìn!

“Em cảm thấy là ai?” Giang Tịch cũng chưa thèm nâng mắt, chậm rãi nói.

Anh mặc áo sơmi màu xám nhạt, hơi cúi đầu, vẫn còn chơi Lego.

Ánh mắt Quý Minh Châu từ từ đi xuống, cánh môi hồng nhuận, vì cổ áo thoáng mở mà lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Xương quai xanh còn có thể thấy rõ mấy dấu vết hồng hồng khả nghi.

Hình như là kiệt tác của cô

Hết thảy đều xoay quanh đầu, đều đang nhắc nhở cô về trạng thái của cái giường.

“Không phải chứ!” Quý Minh Châu hơi nâng giọng.

Đầu ngón tay rõ ràng của Giang Tịch xác định vị trí rồi hạ xuống, rồi mới ngước mắt nhìn cô.

Quý Minh Châu muốn đấm anh, bị anh lưu loát giữ lại, “Em nghĩ đi đâu vậy, là anh tự mình đổi.”

Giọng anh lẳng lặng, “Em như vậy, sao anh có thể để cho người khác nhìn thấy?”

“”

Quý Minh Châu nghĩ ai sẽ thấy khăn trải giường kia, mà Giang Tịch lại nghĩ ai sẽ nhìn thấy bộ dạng kia của cô.

“Được rồi, anh có lý.” Quý Minh Châu hơi nóng mặt, sự gần gũi của anh khiến cô phải lấy lọn tóc dài che mặt mình lại.

Nhưng Giang Tịch vẫn chưa chịu buông tha cho cô, ra sức nắm lấy cái tay kia, khiến cô đột nhiên ngã vào lồng ng/ực anh.

Giang Tịch cúi đầu thu mắt, học câu nói của cô vừa rồi trên bàn cơm ——

“Ngại quá, bắt được em rồi.”