Chiếc Hôn Và Đóa Hồng

Chương 11




Quý Minh Châu nghe xong những lời này của Giang Tịch, một lúc sau vẫn chưa tỉnh táo lại

Tình thú nhỏ nhỏ mà còn có thể dựa vào “trả” sao?

Từ từ……tất cả đều không phải là trọng điểm, ai muốn tình thú nho nhỏ với anh chứ!

Quý Minh Châu triệt để xoay người lại, “Giang Tịch, anh cố ý phải không?”

Vẻ mặt Giang Tịch tự nhiên, lại dùng cằm tùy ý gật chỉ vào điện thoại di động của cô trên mặt bàn.

Ý tứ này khá rõ ràng, ngọn nguồn tại cô.

“Trước đó dưới bàn…… Đó là bởi vì tôi không cẩn thận.” Quý Minh Châu nói nửa đường khẽ dừng một chút, sau đó hắng giọng một cái, bắt đầu giải thích cho mình.

“Anh hiểu cái gì gọi là không cẩn thận sao, chính là một người không chú ý, chân khẽ lắc lư lắc lư … không cẩn thận làm anh bị thương.” Cô tập trung tư tưởng nhìn anh một cái, ánh mắt lại rất thẳng thắn.

Cô thản nhiên, chính cô đều muốn tin tưởng mình như vậy.

Giang Tịch gật đầu, ánh mắt khẽ chếch lên, cúi đầu xuống nói thẳng, “Xem ra cái gọi là không cẩn thận của cô, vẫn rất để ý.”

Dù sao, lực độ nặng như vậy.

Quý Minh Châu chấp nhận toàn bộ, không chút nào e ngại mà còn cười rộ lên, còn hơi bóp cổ họng, “Đương nhiên ~ cậu chủ Giang thật sự hiểu tôi quá đi chứ.”

Giang Tịch ý tứ không rõ liếc nhìn cô một cái nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Quý Minh Châu đã sớm quen với Giang Tịch như vậy, trước mắt càng cảm thấy nhàm chán. Không bao lâu sau khi cô vừa mở điện thoại ra, có tiếng động nhẹ từ cầu thang và âm thanh ma sát nặng nề dưới lầu.

Mẹ Giang đang đi theo sau lưng ba Giang, nhắm mắt theo đuôi.

Giang Vũ Thành năm nay đã ngoài 40 tuổi, khuôn mặt trầm ổn.

Không giống với Quý Thiếu Ngôn vượt qua nghìn bụi hoa, tương phản phiến lá không dính vào người, Giang Vũ Thành vẫn giữ được vẻ bình tĩnh tự tin, làm cái gì cũng phải hoàn mỹ tốt đẹp, cũng không hề nhiễm những thói xấu của giới nhà quyền thế gia tộc hưng thịnh.

Đương nhiên, đây là trước khi sự việc đó bị tuôn ra, cũng là toàn bộ ấn tượng của Quý Minh Châu đối với ông.

Lúc Giang Vũ Thành còn chưa đến gần, Quý Minh Châu vừa định đứng dậy chào hỏi thì đã bị ông giơ tay đè trở về.

“Minh Châu hôm nay đến đây à?” Ông chậm rãi lên tiếng dò hỏi.

“Dạ vâng bác trai, con không có việc gì nên về đây với Giang Tịch một chuyến.” Quý Minh Châu nhìn về phía mẹ Giang, “Bác gái hôm nay đã qua Bách Duyệt thăm bọn con ạ.”

Giang Vũ Thành khẽ đáp ứng, ánh mắt chuyển hướng về phía mẹ Giang, “Man Hề, bảo phòng bếp làm thêm vài món ăn nữa đi.”

Lâm Man Hề gật gật đầu, đến bên cạnh Quý Minh Châu nên đã hỏi yêu thích của cô, “Minh Châu, con có muốn ăn thêm gì không để bác dặn dò.”

“Bác gái không cần phải đặc biệt làm, gần đây cơm tối con ăn không nhiều.”

Đã nhiều ngày trôi qua, cảm giác thèm ăn của Quý Minh Châu không những không tăng mà lại còn giảm, đầu cũng choáng váng, tóm lại thể nhận thấy hơi không được tốt lắm.

“Vậy để bác đi vào phòng bếp nói họ làm thêm vài món ăn thường ngày, mọi người cứ ngồi ở bên này trò chuyện đi nhé.” Lâm Man Hề nói xong thì đi đến phòng bếp.

Trên bàn cơm nhanh chóng rơi vào cảnh yên tĩnh, qua một lát, Giang Vũ Thành mới lên tiếng, “Công ty bên kia thế nào?”

Giang Tịch nghe vậy, mí mắt cũng không vén lên, đơn giản trả lời, “Vẫn còn tốt.”

Trước khi Giang Tịch về nước Giang Vũ Thành đã giao cho anh trọng trách, chuyển giao tất cả quyền hành vào tay Giang Tịch, tuy rằng trong đó cũng có một phần là do nhà họ Lâm tạo áp lực nhưng cũng may mọi việc đã nhanh chóng hạ màn, hết thảy đều trở về quỹ đạo ban đầu.

Lâm Man Hề nhanh chóng quay lại, các món ăn đã được làm xong trước đó liên tiếp được dọn ra bàn trong khoảng thời gian này.

Lúc ngồi xuống, bà đã nhận ra trên bàn ăn hơi im lặng nên mở miệng dò hỏi, “Làm sao vậy, sao không nói lời nào?”

Giang Vũ Thành nhìn bà, “A Mặc hôm nay không qua đây à?”

Nghe nói đến đây, giọng Lâm Man Hề lạnh xuống.

“Ông hỏi tôi nhưng làm sao tôi biết được, ông cho rằng A Tịch và Minh Châu là tự mình tìm tới cửa chắc? Hôm nay nếu không phải tôi đi qua đấy xem hai đứa nhỏ này thì chắc hai chúng nó nhất định không đến đây đâu.”

“Tôi chỉ hỏi thôi mà.” Nói xong, tầm mắt của Giang Vũ Thành thoáng xẹt qua nhìn Giang Tịch, “A Tịch, nếu sau này anh con muốn đến công ty làm việc con phải phụ một tay, giúp nó một chút nhé.”

Lâm Man Hề nghe đến đây, quẳng đũa xuống vừa định nói cái gì đó thì bị Giang Tịch ngắt ngang.

“Chính nó không muốn, làm sao con có thể giúp.”

Giang Mặc Chí không ở đây, mấy năm gần đây tiếp tục dấn thân vào sự nghiệp nhiếp ảnh, xem như là bước một nửa chân vào giới giải trí. Anh ta cũng là người xử sự vô cùng lãnh cảm, ở tướng mạo và cá tính khá giống với Giang Tịch.

Nhưng chỉ có điều…

“Anh của con” trong miệng Giang Vũ Thành nhưng lại có một ý nghĩa khác, vì anh ta cũng không phải là anh ruột của Giang Tịch, chỉ được xem như có một nửa huyết thống tương đồng.

Giang Mặc là con của Giang Vũ Thành cùng với mối tình đầu của ông, lúc anh ta mười mấy tuổi, vì mẹ qua đời, lúc này mới được nhận tổ quy tông. Trước đây dù đã trải qua nhiều năm nhưng nhà họ Giang vẫn không hề biết có sự tồn tại của Giang Mặc Chí, mà vì không biết rõ tình hình cho nên đến khi công bố mới tạo ra một hồi sóng to gió lớn như vậy.

Xét về tuổi tác, Giang Mặc lớn hơn Giang Tịch một vài tuổi, mà Giang Vũ Thành và Lâm Man Hề kết hôn, sau cái giao điểm này, theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì dường như không thể khiển trách được gì.

Nhưng sau này Giang Vũ Thành quan tâm quá phận với đứa trẻ không có mẹ này khiến cho Lâm Man Hề như nghẹn ở cổ. Nói không thèm để ý thì làm sao có thể, trong mấy năm đó, bà đều cứng rắn mạnh mẽ vượt qua.

Nhưng cũng may, bà vẫn còn có con trai. Giang Tịch tuy lạnh nhạt nhưng đối với mẹ của mình thì vẫn được xem như hiếu thảo cung kính, quan hệ giữa hai mẹ con còn hòa hợp hơn quan hệ cha con.

Chẳng qua Giang Vũ Thành có nỗ lực thế nào đi chăng nữa thì Giang Mặc đều không hòa nhập với nhà họ Giang. Vì tính tình còn ở mức cho phép, anh ta cũng không tạo ra thị phi gì cho nên mấy năm nay mọi người tách ra cũng coi như là sống yên ổn.

“Nó không muốn sao?” Giang Vũ Thành khẽ thở dài, chậm rãi nói, “Haiz…… Con xem, nếu có thời gian rảnh thì đến khuyên nhủ nó một chút mới thỏa đáng.”

Giang Tịch im lặng mà Lâm Man Hề cũng không tiếp lời, lặng lẽ nhìn hết thảy.

Quý Minh Châu khó xử đứng một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tinh tế lắng nghe, cũng không có ý định đáp lời.

Cái này được xem là bí mật gia đình rồi còn gì.

Tuy rằng lúc trước vào năm cấp ba, cô cũng đã từng nhìn thấy những cảnh tượng như thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô có cảm giác gần gũi như ngày hôm nay..

Bữa cơm này ăn rất chậm, đề tài lúc sau cũng chỉ là vài câu ít ỏi, trên bàn cơm tuy rằng cũng không quá ít người thế nhưng trước sau không khí vẫn không thân thiện lên được.

Trên mặt Giang Tịch tuy không thể hiện nhưng Quý Minh Châu không hiểu cũng có thể rõ ràng cảm nhận được anh đang không vui.

Cô khẽ liếc nhìn anh vài lần, Giang Tịch đều không nhúc nhích tí nào, như là một bức tượng đá bị phong hoá, lù lù lẫm liệt.

Sau khi bữa cơm tối kết thúc, Giang Vũ Thành nhìn hai người nói, “Kêu người ta dọn dẹp phòng cho hai đứa, đêm nay ở lại nhà chính.”

Giang Tịch ngồi dậy ra hiệu cho Quý Minh Châu rồi sau đó dứt khoát từ chối, “Không cần, chúng con trở về luôn đây.”

Lâm Mạn Hề vốn dĩ còn đang loay hoay đĩa trái cây và thịt nguội, nghe thấy câu này thì kinh ngạc lên tiếng, “Hả? không phải lúc trước đã nói sẽ ở lại đây một đêm sao, tại sao lại đột nhiên muốn trở về?”

Ý tứ trong lời nói của Lâm Man Hề không khó hiểu, động tác trong tay Giang Vũ Thành thoáng dừng lại, trực tiếp nhìn về phía Giang Tịch, “Tại sao lại đột nhiên không ở?”

“Có việc.” Giang Tịch nhanh chóng trả lời, giọng điệu lạnh nhạt.

Nghe được những lời này, sắc mặt của Giang Vũ Thành nhất thời trầm xuống.

“Bây giờ nhà này không chứa nổi mày phải không?”

“Con phải bận rộn những chuyện kia, chẳng lẽ bây giờ còn phải nhìn từng chuyện sao?”

Giang Tịch nheo mắt, lấy áo khoác của mình, nhân tiện xách luôn cái túi nhỏ mà lúc trước Quý Minh Châu đặt ở trên sô pha, chuẩn bị kéo cô trực tiếp rời đi.

Những lời này lực uy hiếp mười phần, hiện tại Giang thị đang nằm trong tay Giang Tịch, tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Giang Vũ Thành bị chọc tức sắc mặt lập tức xanh mét, một lúc sau cũng không trả lời.

“Thật sự muốn đi sao? Chỉ là bên ngoài trời đang mưa, mùa đông trời mưa mặt đường lại trơn trượt, đã thế còn lạnh như vậy, trễ thế này rồi mà con còn muốn đi sao?” Lâm Man Hề cũng thật sự lo lắng, vội vàng tiến lên phía trước.

“Man Hề, bà cứ để cho nó đi đi, nếu nó có một chút suy nghĩ cho người làm cha như tôi, nó sẽ không nói ra những lời như vừa rồi, tức chết tôi mà!” sắc mặt Giang Vũ Thành thâm trầm, “Nếu như nó được chút tri kỷ của anh nó thôi thì không biết…”

Lời nói nào của ông đâu đâu cũng là Giang Mặc Chí, người chưa thấy xuất hiện, thế nhưng lại như đang sống ở Giang trạch.

Quý Minh Châu chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh đều choáng váng, gắt gao vây lấy cô không buông.

Giữa một loạt hỗn loạn như vậy, trong đầu cô lại xẹt qua một đoạn lại một đoạn giống như trailer của một bộ phim điện ảnh.

Đầu tiên xẹt qua là thời điểm anh còn học cấp ba, Giang Tịch đang đứng ở trong văn phòng, thân hình vững chãi như cây tùng, đứng bên cạnh chính là Giang Mặc, hai người rất giống nhau. Lâm Man Hề đứng ở một bên, cúi đầu không biết đang nói gì đó với thầy giáo, anh mảnh khảnh đứng đó, sườn mặt đều là một mảng lạnh lùng.

Hình ảnh đột nhiên lại chuyển, là bữa tiệc sinh nhật phía sau đình viện của Giang trạch, tiếng ve kêu râm ran, một nửa mặt của Giang Tịch ẩn trong bóng tối, cứ như vậy mà cúi đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.

Rõ ràng là sự việc đã khá lâu như vậy, vào giờ phút này lại rõ ràng một cách kỳ dị.

Quý Minh Châu nghe những lời Giang Vũ Thành nói, bình tĩnh đánh gãy lời ông.

“Không phải đâu bác trai.”

Mới vừa rồi Giang Tịch vì muốn kéo cô, vẫn còn đang nắm chặt cổ tay cô. Lúc này, Quý Minh Châu trở tay kéo trở lại.

Còn phải nỗ lực kéo một lúc.

“Giang Tịch nói phải đi về, là bởi vì con mấy ngày nay có chút không thoải mái, con lại có bệnh lạ giường, mỗi khi đến chỗ mới sẽ không kịp thích ứng, cho nên anh ấy mới muốn cùng con quay trở về Bách Duyệt, cũng không có lý do gì khác đâu ạ.” Đoạn Quý Minh Châu nói lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Bất quá ở đâu cũng đều giống nhau, nếu trời đang mưa như thế này, chúng ta liền không đi nữa, đêm nay ở lại đây đi.”

Trên mặt Giang Vũ Thành khẽ nhăn lại, ông còn chưa kịp bộc phát lửa giận, nửa đường đã bị Quý Minh Châu nói vài câu nhẹ nhàng mà nhét trở về.

Nửa vời.

Lúc trước bầu không khí ẩn một loạt giương cung bạt kiếm, cũng theo sát tất cả mà tan đi.

Ngữ khí ông khẽ hạ, “Được rồi.”

Giang Vũ Thành cũng không nói nhiều nữa, một lúc sau liền trực tiếp lên lầu.

Lâm Mạn Hề thấy hai người đêm nay thật sự muốn qua đêm ngủ lại, cũng không đổi ý, lập tức liền vui vẻ ra mặt, vài bước đã đi đến bên người Quý Minh Châu rồi khẽ vươn tay.

Quý Minh Châu hiểu ý, trực tiếp buông tay Giang Tịch đã nắm lúc trước, rồi sau đó cùng mẹ Giang high five. (ý là yeah đó mọi người ^.^)

“Minh Châu, vẫn là con có thể ăn nói.” Lâm Mạn Hề cầm lấy áo khoác trong tay Giang Tịch cùng với bọc nhỏ Quý Minh Châu đem theo, “Giang Tịch a, lần nào nó cũng như vậy, từ trước tới nay đều không nói chuyện được với ba của nó, lão Giang vốn dĩ đã bất công, cùng là con trai nhưng lại bên trọng nhất bên khinh…… Con xem ông ấy bây giờ hiện tại mở miệng hay ngậm miệng đều là Giang Mặc.”

Nói đến đây, ngữ khí Lâm Mạn Hề lại thoáng trầm xuống.

“Bất quá ——” bà dừng lại một chút, đề tài phút chốc thay đổi, “Mấy ngày nay con đều cảm thấy không thoải mái sao?”

“Có một chút thôi ạ, nhưng vẫn còn ổn lắm.”

“Nếu không thì để bác chuẩn bị thuốc cho con uống nhé? Không phải là đang bị cảm chứ?” Lâm Mạn Hề vừa nói vừa bắt đầu đi tìm thuốc.

“Không cần, thời điểm con đi du học bên Úc cũng thường xuyên bị như vậy, không có gì trở ngại đâu ạ.”

“Được rồi, để bác đi chuẩn bị phòng cho hai đứa.” Lâm Mạn Hề nói xong liền thần thần bí bí mà biến mất.

Quý Minh Châu chớp chớp mắt, rồi sau đó nhìn về phía Giang Tịch.

Mắt anh khẽ buông, tầm mắt rơi xuống hình như là đang xem tay mình, thần sắc phân biệt không rõ.

……

Lâm Mạn Hề nhanh chóng cho người thu thập phòng thật tốt, từ đồ dùng rửa mặt cho tới dép lê áo ngủ, mọi thứ đều đầy đủ.

Không lâu sau Quý Minh Châu được dẫn vào trong phòng, đi chung quanh một vòng nhìn ngó.

Sạch sẽ ngăn nắp, trong không khí có một chút hương vị mát lạnh nhàn nhạt quen thuộc.

Giang Tịch vừa mới bị Lâm Mạn Hề thục giục đi đến chỗ khác tắm rửa, bên này chỉ còn lại một mình cô.

Cô đóng cửa lại, tầm mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn.

Sau một ngày ở dưới đó, Quý Minh Châu không khỏi có chút mệt mỏi, khác biệt hoàn toàn so với bên ngoài lạnh lẽo, bên trong phòng rất ấm áp. Cô trực tiếp cởi áo khoác bên ngoài ra, chỉ để lộ một chiếc áo len cashmere bên trong, đang muốn tiếp tục cởi áo thì cửa chậm rãi mở ra.

Quý Minh Châu nhất thời không có chút phòng bị, khẽ hô lên một tiếng, một mảng tuyết trắng ở bụng nhanh chóng bị cô che lại.

Giang Tịch đứng ở cửa, mặc quần áo ở nhà, tóc đen vẫn còn đang ướt, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm cô.

“Sao anh lại đến đây?” Quý Minh Châu có chút cảnh giác, theo bản năng nâng lên tay ôm vai.

Tầm mắt Giang Tịch nhàn nhạt nhìn qua, nhắc nhở cô, “Đây là phòng tôi.”

?

Quý Minh Châu:………

Nhưng vừa rồi mẹ Giang dẫn cô đến đây cũng không hề nói đây là phòng anh!

“Tôi muốn đi tìm bác gái một chút……”

Quý Minh Châu vừa nói liền nhấc chân muốn đi, kết quả là Lâm Mạn Hề dường như là có linh cảm, không biết từ chỗ nào xuất hiện ra đứng trước cửa phòng.

“Minh Châu, bác quên không nói với con, trong nhà đã lâu không có người ở, các phòng khác phòng đều hôi lắm, thật sự không thể dọn dẹp ngay được, tối nay con ở lại gian phòng này đi.” Nói, vừa cười trầm ngâm mà đem Giang Tịch đẩy vào, còn đặc biệt tri kỷ mà đóng cửa phòng lại.

Không còn phòng ư?

Tầm mắt Quý Minh Châu rơi xuống chăn đệm bên người.

Sau một lúc lâu, cô rốt cuộc mới có phản ứng về điểm mấu chốt.

Cho nên là…… Cô đêm nay phải ngủ cùng với Giang Tịch trên một giường?