Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 6




“Ngươi làm gì vậy?”

Khuôn mặt Hi Phù Ẩn trắng bệch, cười nói: “Khương cô nương, không có nước, chúng ta đều sẽ chết ở nửa đường. Hai chân tại hạ không tiện đi lại, thật sự là gánh nặng của cô, bây giờ cũng chỉ có thể làm mấy thứ này cho cô.”

“Làm cái gì cho ta? Cắt tay ngươi, để ta uống máu ngươi sao?”

Khương Mạc nhìn hắn, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng.

“Đúng vậy, không có nước, có máu uống cũng có thể sống sót.” Hi Phù Ẩn nói.

“Ngươi xem ta là thứ gì? Ta cứu ngươi là vì nuôi một con súc vật hình người sao, khát thì uống máu ngươi, vậy đói bụng thì sao? Ăn thịt ngươi?”

Gân xanh trên trán Khương Mạc hằn lên, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Hình ảnh đám dân chạy nạn ăn ngựa sống ngày đó lại tràn vào đầu nàng. Cuối cùng thì nàng cũng không nhịn được nữa, một cảm giác buồn nôn xông thẳng từ dạ dày lên trên, nàng nghiêng đầu sang một bên, nôn khan mấy lần mới dịu đi cảm giác khó chịu.

Hi Phù Ẩn không nghĩ tới phản ứng của nàng lại lớn như vậy, bây giờ đã là lúc cùng đường bí lối, đây không phải là chuyện sớm muộn hay sao? Hắn chủ động, chẳng lẽ không tốt sao?

Lần này, hắn thật sự không thể hiểu nổi người con gái trước mắt.

Tuy rằng Khương Mạc đã cứu hắn nhưng Hi Phù Ẩn vẫn luôn cảm thấy rằng đây là một người tàn nhẫn. Nhưng hôm nay, vì sao ngay cả một ngụm máu mà nàng cũng không dám uống.

Hi Phù Ẩn sững sờ nhìn Khương Mạc, không lâu sau mới mở miệng nói chuyện, sắc mặt vẫn bình thường: “Không có nước, chúng ta không thể đến Bình Giang. Một khi Khương cô nương không còn nữa, tại hạ cũng chỉ có thể chờ chết, so với việc như thế, không bằng cô cứ uống máu ta, còn có thể có một con đường sống.”

Nghe lời này, nếu Khương Mạc chỉ là một người bình thường, nàng sẽ rất động lòng. Nhưng nàng không phải, nàng có dị năng, cho dù thật sự đã đến bước đường cùng, chỉ cần có thể tìm thấy thực vật còn sống, cho dù chỉ là một cọng cỏ dại, nàng cũng có thể sống sót. Người sẽ chết, chỉ có một mình Hi Phù Ẩn mà thôi.

Nghĩ vậy, một sự nóng cháy bỗng xông lên đôi mắt nàng, lại bị nàng mạnh mẽ kiềm nén, mà đáy lòng nàng, lại ngăn không được mà cảm thấy bi ai.

Khương Mạc sợ tiết lộ cảm xúc, cắn chặt hàm răng, sau đó dùng tay đè chặt lại miệng vết thương của Hi Phù Ẩn, một bàn tay khác thì kéo ba lô sang, lấy ra bột thuốc trắng Vân Nam và băng gạc từ bên trong, băng bó miệng vết thương cho hắn.

Trong lúc này, Hi Phù Ẩn có ý phản kháng, chẳng qua sau khi bị đôi mắt đỏ hồng của Khương Mạc liếc một cái, thì ngoan ngoãn không còn dám nhúc nhích nữa.

Xung quanh yên tĩnh không chút tiếng động, chỉ có tiếng cành cây cháy lạch tạch.

Đợi băng bó xong cổ tay, Khương Mạc thắt một nút lại trên cổ tay của hắn. Sau khi nỗ lực kiềm nén cảm xúc trong mình, nàng mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn: “Ta sẽ không chết, ngươi cũng sẽ không chết. Ta đã nói rồi, ta sẽ tìm được nước, tìm được thức ăn. Chúng ta sẽ sống sót đến Bình Giang.”

Biểu cảm của Khương Mạc quá mức chắc chắn, Hi Phù Ẩn bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, sau đó rũ hàng mi xuống, không nói chuyện nữa.

Không thể không nói, hành động của Hi Phù Ẩn đã mang đến cho Khương Mạc một sự chấn động rất lớn, thậm chí thay đổi một vài suy nghĩ trong nàng.

Sau khi đỡ người ngồi ổn, nàng suy nghĩ một chút, vẫn quyết định mở rộng đề tài, nếu không, nàng không biết rõ tính cách của người này, lỡ như lại xảy ra chuyện gì nữa, đó mới thật sự là phiền toái lớn.

“Hi Phù Ẩn, ta có thể gọi ngươi như thế đi?”

Thấy dáng vẻ Khương Mạc nghiêm túc, Hi Phù Ẩn thay đổi biểu cảm trên mặt, nhẹ nhàng gật đầu.

“Hi Phù Ẩn, lúc trước ta không muốn cứu ngươi, nếu không phải ngươi cứ nắm lấy ta không buông, có thể ngươi bây giờ đã chết rồi. Chẳng qua, đâu có ai trời sinh đã có một trái tim nhẫn tâm đúng không? Ta cũng muốn là một người thiện lương, nhưng ta muốn giữ mạng sống của mình hơn. Ta và ngươi vốn chính là người lạ không quen biết, nếu ta tùy ý cứu ngươi, sao ta có thể biết ta đã cứu phải một con người hay một con sói? Trong thời đại này, ta cảnh giác một chút có vấn đề gì sao? Ta muốn sống có gì sai sao?”

Nói xong, nàng thở dài một hơi, nhắm mắt, muốn sửa sang lại cảm xúc trong lòng, nhưng khi mở miệng lần nữa, giọng vẫn cứ nghẹn ngào: “Cho nên ta nói lại lần nữa, nếu ta đã cứu ngươi, thì ta sẽ không bỏ ngươi lại nửa chừng, ngươi không cần phải phòng bị ta như vậy. Thậm chí dùng phương thức thương tổn bản thân để ta gánh lấy món nợ ân tình nặng nề thế này, ta gánh không nổi.”

Dứt lời, Khương Mạc thật sự nhịn không được nữa, nước mắt lập tức chảy dài, nhiều ngày như vậy, mấy thứ này đã ép nàng tới mức không thể thở nổi. Nàng không muốn móc tim móc gan ra ngoài với một người chỉ mới quen biết mấy ngày, nhưng vừa mở miệng, nàng thật sự có chút không thể khống chế.

Hi Phù Ẩn nhìn người con gái cả người phát run, hai mắt đẫm lệ giàn giụa trước mặt, cơ thể cứng đờ. Trước giờ hắn chưa từng thấy người con gái nào khóc đến mức như vậy, tổn hại phong thái đến nhường này. Xưa nay, đàn bà bên người hắn dù có khóc lóc, cũng là hoa lê dính hạt mưa, mỹ nhân rơi lệ cũng là một loại tư thái mỹ lệ.

Nhưng người con gái này thật sự khóc không quá lịch sự. Chẳng qua khi nhớ lại cảnh tượng thảm hại suốt con đường bọn họ đã đi qua trong những ngày nay, Hi Phù Ẩn mím chặt môi, vẻ mặt có chút bối rối: “Khương cô nương, cô…”

“Cho nên, trước giờ ta chưa từng nghĩ rằng phải uống máu ngươi, trước giờ cũng chưa từng nghĩ rằng phải lấy mạng sống của ngươi để đổi lấy mạng sống của bản thân ta, ngươi rõ chưa?”

Khương Mạc chỉ vào mình, giọng mang tiếng khóc nức nở, nói từng câu từng chữ: “Dù ta có ích kỷ, có sợ chết đến đâu đi nữa, thì ta cũng có ranh giới cuối cùng, có nhân tính. Các ngươi thì sao? Nhân tính của các ngươi đâu? Tai họa sẽ mài mòn mọi nhân tính của các ngươi sao?”

Đột nhiên, khuôn mặt của ba người chủ tớ lại xuất hiện trong đầu nàng, cảnh tượng lúc chết của bọn họ lại hiện lên trước mặt nàng một cách rõ ràng. Khương Mạc rơi lệ trong đau đớn, lồng ngực như muốn nổ tung.

Hi Phù Ẩn sửng sốt, từ nhỏ hắn đã học Tứ thư Ngũ kinh, đạo của quân tử, cũng học thuật quyền mưu, thuật đùa bỡn lòng người. Nhưng lần đầu tiên, có người nói với hắn về nhân tính.

“Cái gì là nhân tính?” Hắn không khỏi hỏi.

Khương Mạc lau mặt một phen, nói: “Không phải Tam Tự Kinh đã nói rồi sao? Nhân chi sơ, tính bản thiện. Đây là nhân tính, nhân tính bản thiện, phàm là một người có ranh giới cuối cùng, có nhân tính, đều sẽ không dễ dàng thương tổn người khác.”

Câu nói cuối cùng, nàng nói bằng một âm điệu mạnh mẽ, đây là đạo xử thế của nàng. Cho dù thân ở một thời đại bi ai như vậy, cho dù đã đến nước cùng đường bí lối, nàng cũng sẽ không lựa chọn chủ động làm tổn thương người khác. Nàng sẽ giữ vững điểm mấu chốt, giữ lại nhân tính.

“Sự khác biệt giữa người và cầm thú chính là nhân tính.” Khương Mạc lại nói thêm một câu như vậy.

“Người phân đắt rẻ sang hèn, làm sao phân biệt được bản chất con người? Có người trời sinh cao quý, có người trời sinh đã đê tiện. Người quyền cao chức trọng, sao có thể giống với kẻ hạ nhân nô tịch? Chủ nhân quản giáo nô bộc cũng phải chú ý đến nhân tính hay sao?”

Hi Phù Ẩn nhẹ nhàng mở miệng hỏi, nét mặt lại đặc biệt nghiêm túc.

Khương Mạc nhận thấy một cách rõ ràng rằng, người ở đây và người ở thời đại nàng lớn lên là không giống nhau, nàng không thể dùng tiêu chuẩn của nàng để phán xét người khác. Nàng càng sẽ không tuyên dương tư tưởng mỗi người đều bình đẳng ơ nơi này, tư tưởng cũ được hình thành khi đã trải qua thời gian dài đến mấy nghìn năm, nó sẽ không thay đổi chỉ vì vài ba câu nói.

Đôi tay Khương Mạc vòng gối lại mà ngồi, nàng ôm bản thân thật chặt, nước mắt của nàng như là muốn chảy khô hết vậy, cảm xúc vẫn có chút kích động như cũ, nhưng lúc này, đầu óc nàng lại trở nên đặc biệt tỉnh táo: “Mỗi một con người đều không giống nhau, nhưng bản chất của mỗi một con người đều giống với nhau. Dù là quý nhân hay là nô bộc, cũng không thể tùy ý lấy đi mạng sống con người. Không phải đã có một câu thế này hay sao? Gieo nhân nào, gặt quả nấy, hành động của mỗi người đều có ông trời nhìn vào.”

Khương Mạc thấy vậy, mơ hồ có chút cảm giác, lại chèn thêm một câu: “Nếu như đại đa số con người ở thế gian này đều mất đi nhân tính, vậy thì đã cách loạn thế không xa.”

Hi Phù Ẩn bỗng chốc giương mắt nhìn về phía Khương Mạc, ánh sao trong đôi mắt đột nhiên hiện lên. Dáng vẻ như thần tiên kia thế mà lại khiến người ta thấy được bóng dáng của lưỡi mác, bộc lộ mũi nhọn.

“Trong cái nhìn của Khương cô nương, triều đại chúng ta đột nhiên giáng đại tai xuống, là do ai phạm lỗi? Trời cao lại đang trừng phạt ai? Bây giờ, người trong thiên hạ còn bao nhiêu người có thể còn có nhân tính như trong lời của cô nương nữa? Thiên hạ này sắp phải thay đổi, rơi vào loạn thế hay sao?”

Người vẫn luôn hiền hòa yên tĩnh đột nhiên trở nên hùng hổ dọa người, áp lực to lớn trong nháy mắt đã xông thẳng đến chỗ Khương Mạc, đó là cảm giác ác lực mà người đứng ở chỗ cao lâu ngày mới có thể có được.

Nàng ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn, thế mà lại quên nên trả lời ra sao.

Một hồi lâu sau, Hi Phù Ẩn hơi mỉm cười, sắc mặt trở về bình thường, hắn chà chà miệng vết thương ngay cổ tay, lúc này máu đã hoàn toàn ngừng. Sau đó, hắn kéo ống tay áo xuống để che khuất miệng vết thương, nói: “Khương cô nương, lời hoang đường của tại hạ, cô đừng để trong lòng.”

Áp lực chợt giảm, Khương Mạc lắc đầu loạn xạ, ý bảo rằng mình không để trong lòng. Nhưng đáy lòng càng thêm cảm thấy thân phận của người này không đơn giản. Nàng lau nước mắt đi, nức nở, tựa cằm xuống đầu gối, an tĩnh một lát, đột nhiên mở miệng hỏi: “Nạn hạn hán nơi này nghiêm trọng như vậy, bá tánh trôi dạt khắp nơi, rất nhiều dân chạy nạn đã dời xuống phương Nam, điều đó sẽ mang đến gánh nặng cho những thành thị dưới phương Nam, dân cư đột nhiên tăng nhanh, không có bao nhiêu châu huyện có thể gánh được nhiều dân chúng thế này, hơn nữa phong tục hai nơi không giống nhau, người nhiều sẽ dễ sinh loạn. Đám quan phủ này không tính quản hay sao, hoàng đế đâu, hắn không có quyết sách sao?”

Hi Phù Ẩn nhẹ nhàng cười, trên mặt phủ lên một lớp ấm áp: “Hạn hán chính là thiên tai, không ai có thể đoán trước được. Hoàng thượng yêu dân như con, cho nên cảm thấy đau lòng sâu sắc vì chuyện này. Huống hồ Bắc địa hoang vắng, phương Nam giàu có, nếu hoàng thượng không ngăn cản bá tánh dời về phía Nam, vậy thì hẳn là đã có thâm ý khác.”

“Vậy hắn không cứu tế sao? Yêu dân như con không phải chỉ là lời ngoài miệng.” Khương Mạc bỗng chốc ngẩng đầu lên, đôi mắt như bị nước rửa sạch kia sáng đến dọa người, trong sắc mặt nàng ngập tràn vẻ không thể tưởng tượng.

“Có, triều đình chi ngân sách mười vạn lượng bạc trắng để cứu tế, nhưng Bắc địa và Kinh thành đường xá xa xôi, trên đường khó tránh khỏi chuyện xuất hiện chỗ sơ suất.”

“Mười vạn lượng? Không thể chi nhiều thêm sao?”

Cho dù không biết giá tiền ở nơi này, nhưng nàng cũng từng nghe qua một câu, một năm phủ Thanh Tri, mười vạn bạc trắng tuyết. Chỉ là một tri phủ nho nhỏ mà cũng đã có thể thu được nhiều tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân như vậy thì toàn bộ lương thực chưa thu hoạch được của cả phương Bắc, có bao nhiêu người đang chờ lương thực để cứu mạng, mười vạn lượng thật sự đủ sao? Dốc hết lực lượng của một quốc gia mới lấy ra được mười vạn lượng bạc trắng, không cảm thấy keo kiệt hay sao?

“Quốc khố trống rỗng, hoàng thượng cũng không thể ra sức.”

Nói đến nói đi, vẫn là hoàng đế vô năng.

Nghĩ sâu hơn, hoàng đế không có bản lĩnh, còn có thể an ổn ngồi ở ngôi vị hoàng đế tận ba mươi mấy năm. Lí do bình thường sẽ là người trước trồng cây người sau hóng mát. Hoàng đế đời trước có năng lực, xây dựng tốt cơ sở, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, dù hoàng đế đương nhiệm có là một tên phế vật thì cũng có thể bảo đảm ổn định của giang sơn trong mấy chục năm. Nhưng nếu không phải là lí do trên thì chính là trong đám thuộc hạ của hoàng đế có trung thần lương tướng, cấp dưới có năng lực, cộng với việc có một vị hoàng đế bình thường nhưng không ngu xuẩn, thì hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề.

Chẳng qua Khương Mạc thấy tình huống bây giờ, kiểu gì cũng tương đối nghiêng về loại thứ nhất hơn. Nhìn người trước mắt, nàng cảm thấy hắn hơn phân nửa không phải là trọng thần triều đình thì cũng là người của Hầu tước công phủ.

Nhưng khi nghe hắn nhắc tới hoàng đế, so với nói là trung quân ái quốc, thì càng giống châm biếm hơn. Cho nên cũng có thể suy đoán, không phải là không có thần tử có năng lực, nhưng hẳn là ai ai cũng dã tâm bừng bừng, bình thường cũng chỉ làm chuyện lừa trên gạt dưới. Nhờ vào công tích của hoàng đế lúc trước và một loại chấn nhiếp nào đó, triều đình vẫn giữ một loại cân bằng vi diệu, cho nên tạm thời vẫn luôn là cảnh tượng thiên hạ thái bình.

Mãi đến một năm trước, thiên tai ập đến, dân chúng lầm than, quan viên phía dưới không làm việc, mà tham ô tiền cứu tế. Bá tánh chết đói quá nhiều, mới bất đắc dĩ dời xuống phía Nam. Mà những điều tai hại lúc trước ẩn nấp cũng hoàn toàn bộc lộ một cách toàn diện.

Khương Mạc nghe thế, cũng coi như thăm dò đại khái được tình hình trước mắt.

Thiên tai nhân họa, dân có tướng loạn. Hoàng đế vô năng, quan lại chỉ lo tranh quyền đoạt lợi.

Dự cảm không tốt càng ngày càng nặng. Khương Mạc đối chiếu với các loại lịch sử cổ đại mà nàng biết được thì một lớp da gà lan theo sóng lưng lên trên cánh tay. Đây không phải là cảnh tượng phát triển của loạn thế hay sao?