Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 46




Sức khỏe của Khương Mạc vốn không tệ nên sau khi tỉnh lại thì không lâu sau đã khôi phục khỏe mạnh. Cơ thể được chăm sóc tốt thì đương nhiên chuyện sinh hoạt giữa hai người bọn họ lại được nàng gánh vác rồi.

Đương nhiên, ngày nào thôn trưởng cũng sẽ tìm đến Hi Phù Ẩn, có khi là nói chuyện ở ngoài nhà, có khi thì sẽ đón hắn đi. Vị Cát cô nương kia không xuất hiện nhiều, có thể thấy được là bị người nhà cấm cản. Và cả bốn đứa bé ngày hôm đó nữa, chúng thường chơi đùa ở ngoài nhà, thường sẽ lén nhìn Khương Mạc, thi thoảng sẽ lộ ra ánh mắt khát vọng. Khương Mạc nhìn mà hơi khó xử, bây giờ nàng không thể lấy ra kẹo cho bọn chúng nên nàng cũng chỉ có thể nhẫn tâm, xem như không thấy được.

Ngoại trừ những người này ra, nàng chưa từng thấy được những người khác, trong thôn có lúc an tĩnh đến mức bất bình thường.

Khương Mạc ở nhà một mình, rõ ràng là dưới ánh mặt trời chói chang, nắng sớm tươi sáng nhưng vẫn sẽ có một cảm giác sởn tóc gáy. Chính nàng cũng không rõ cảm giác này từ đâu ra, thậm chí nàng còn hoài nghi rằng bóng ma tâm lý của việc giết người lúc trước còn không biến mất hoàn toàn. Vì tránh cho việc ở một mình sẽ suy nghĩ miên man nên Khương Mạc ra cửa.

Bước ra cửa rồi, nàng mới biết được thôn Bát Yến còn lớn hơn trong tưởng tượng của nàng. Tổng thể thôn là một bố cục hình tròn, phòng ốc chỉnh tề, chỗ trung tâm nhất của thôn có đào một cái giếng sâu mấy chục mét, do đó mới tạm đảm bảo việc cung cấp nước cho thôn. Phía ngoài thôn là ruộng người trong thôn cày. Bởi vì khô hạn nên ruộng không có một ngọn cỏ, chất đất cứng ngắc mà trắng bệch. Ruộng vây xung quanh bốn phía của thôn, chỉ để lại một lối vào ở giữa. Nghe nói đi theo con đường này xuống dưới là có thể đi thẳng đến Liêu Hà. Mặt trái của thôn là một sườn núi lớn, đi thêm mười dặm ra ngoài là đường cái.

Dù sao thì cũng phải nói, tuy người của thôn Bát Yến bần cùng nhưng cũng đủ để họ sống sót qua khỏi thế đạo gian nan này.

Khương Mạc chậm rãi dạo bước trong thôn, sau đó nàng phát hiện không phải ai cũng tốt bụng cả. Đối với một gương mặt xa lạ như nàng, biểu biện của rất nhiều người khá kì lạ. Bọn họ chỉ trộm quan sát nàng qua cửa sổ, không lên tiếng cũng không lộ mặt, chỉ im lặng không tiếng động. Ánh mắt nhìn nàng xuyên qua cửa sổ là căm ghét, âm u, thậm chí còn có chút không cam lòng. Khương Mạc không rõ vì sao họ lại nhìn nàng với ánh mắt như vậy nhưng vẫn rùng mình vì nó, sau đó nàng nhanh chân rời đi. Nhưng dù đi xa rồi, ánh mắt đó vẫn như ung nhọt ngay mu bàn chân khiến người ta cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Nàng đi rất nhanh, chỉ muốn nhanh chóng thoát đi ánh mắt kia, nhất thời không chú ý nên đụng vào một bà già ở ngay góc rẽ. Bà kia tuổi già sức yếu, tóc dài trắng phơ, ngồi dưới đất hồi lâu cũng không đứng dậy nổi. Khương Mạc hoảng sợ nhanh chóng ngồi xuống, chân tay luống cuống nhìn bà.

Người già loãng xương, tất nhiên cơ thể kém hơn thanh niên, đụng vào một chút thôi cũng có khả năng sẽ gãy xương nên Khương Mạc cũng không dám chạm vào bà một cách tùy tiện, sợ tạo thành lần thương tổn thứ hai.

“Bà ơi, xin lỗi bà, bà sao rồi, có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Bà già kia đỡ vai ngẩng đầu lên nhìn Khương Mạc đau đớn, nói: “Bả vai già của ta đau.”

Khương Mạc nghe vậy thì lập tức cẩn thận quan sát bả vai của bà. Sau khi cẩn thận kiểm tra thực hư một phen, nàng thở dài nhẹ nhõm, chỉ trật khớp mà thôi, cũng may không bị gãy xương.

“Bà ơi, bả vai của bà bị trật khớp, con sửa lại giúp bà được không?” Khương Mạc trưng cầu ý kiến của bà.

Bà già gật đầu: “Con còn biết sửa vai à, tốt tốt, mau sửa giúp ta một cái, đau quá.”

Khương Mạc duỗi tay đỡ lấy bả vai của bà, mím môi: “Bà kiên nhẫn một chút vì sẽ hơi đau.”

“Được, được, được.”

Một tay Khương Mạc giữ lấy bả vai của bà, một tay khác thì nắm lấy cánh tay bà, nhẹ nhàng lay hai cái thì nghe thấy tiếng kêu đau của bà, bỗng dưng tay nàng bóp mạnh, rộp rộp hai tiếng, cánh tay đã sửa xong. Cơn đau chớp nhoáng khiến bà kêu lên đau đớn nhưng giây tiếp theo, cảm giác đau đó biến mất, bà quay đầu nhìn Khương Mạc không thể tưởng tượng: “Không đau nữa rồi.”

Sau đó bà cười, nếp nhăn trên mặt tăng thêm, đôi mắt híp lại gần như thành một sợi chỉ: “Con gái, con thật là lợi hại.”

Đến lúc này Khương Mạc lại xấu hổ: “Xin lỗi bà, do con không nhìn đường đụng vào bà.”

“Không sao, không sao, không phải bây giờ đã sửa xong rồi sao.” Dứt lời, bà chống đất đứng dậy.

Khương Mạc thấy thế vội vàng ngăn lại động tác của bà: “Bà ơi, tuy rằng đã sửa lại khớp xương bị trật nhưng còn cần phải dưỡng thương một chút, đừng dùng sức. Để con đỡ bà.”

Khương Mạc cẩn thận nâng bà dậy.

“Con gái, con thật là tốt.” Bà vỗ tay nàng, ý cười rạng rỡ. Lúc này, dường như bỗng nhớ lại điều gì, bà quay đầu nhìn Khương Mạc, thắc mắc hỏi: “Đúng rồi, con là con gái nhà ai, sao ta chưa từng thấy con?”

Khương Mạc lắc đầu giải thích: “Con không phải là người của thôn Bát Yến, khoảng thời gian trước, Tứ thúc trong thôn đã cứu con và phu quân.”

“À, các con là đôi phu thê mà Cát lão tứ mang về à. Bà già ta nghe nói phu quân của con có dung mạo rất đẹp, ngày hắn tới có rất nhiều cô nương trong thôn đều đến nhìn phu quân của con.”

Khương Mạc nghe mà không biết trả lời ra sao, chỉ có thể tỏ vẻ xấu hổ.

“Nghe nói ngày đó con bị bệnh không nhẹ, bây giờ hết bệnh rồi sao?”

“Đã hết rồi ạ.”

“Hết thì tốt, hết thì tốt.” Bà vỗ vỗ tay nàng.

“Không biết nên xưng hô với bà thế nào ạ?” Khương Mạc hỏi.

“Con kêu ta là Cát bà bà là tốt rồi, người trong thôn đều họ Cát.”

Khương Mạc hơi cau mày, hỏi: “Người trong thôn đều họ Cát, vậy vì sao nơi này lại gọi là thôn Bát Yến?”

Nghe Khương Mạc hỏi chuyện, Cát bà bà cười hiền hòa: “Lúc trước tổ tông của họ Cát cũng gặp phải thiên tai nên chạy trốn về phương Nam. Cuối cùng sau khi đi đến nơi này thì được tám con chim én chỉ dẫn nên tìm được chốn đất quý phong thủy này, thế là an cư ngay tại đây, sau đó đặt tên là thôn Bát Yến.”

Nguồn gốc của mỗi một địa phương sẽ có một câu chuyện xưa thần kì, từ xưa đến nay có rất nhiều chuyện như thế.

Khương Mạc nghe vậy thì gật đầu. Nàng đỡ Cát bà bà đi, vừa đi vừa nghe Cát bà bà kể lại chút chuyện trong thôn, cũng thuận đường đưa người về nhà. Nhà của Cát bà bà ở chỗ trung tâm nhất của thôn, đối diện là cái giếng kia. Cách vách nhà bà là nhà của thôn trưởng. Sự trùng hợp này khiến Khương Mạc kinh ngạc một hồi, sau đó nghe Cát bà bà giải thích rằng, hóa ra bà là mẹ của Tam thúc của thôn trưởng, là người già nhiều tuổi nhất trong thôn, bây giờ địa vị ở trong thôn rất cao.

Bên này Khương Mạc vừa mới đỡ người đến cửa nhà thì thấy một thanh tráng niên vọt ra đỡ lấy Cát bà bà, quan sát trên dưới một hồi lâu mới nôn nóng hỏi liền: “Bà nội, bà đi đâu vậy?”

Cát bà bà vỗ vỗ tay của thanh niên, cười hiền từ, chỉ vào thanh niên kia, nói với Khương Mạc: “Khương cô nương, đây là cháu trai không biết cố gắng của bà già này, tên là Cát Thanh. Đừng nhìn hắn khờ khệch nhưng người tốt mà lòng cũng thiện, sau này đảm bảo sẽ là một người thương vợ. Thanh Nhi, đây là Khương cô nương, vừa rồi ta bị ngã trật tay, may mà có Khương cô nương sửa lại cho ta, dung mạo Khương cô nương xinh đẹp, lòng cũng tốt.”

Cát bà bà một tay nắm lấy tay nàng, giới thiệu hai người với nhau.

Khương Mạc thấy điệu bộ này thì lập tức khó chịu ngay, sao cảnh tượng này giống với cảnh nam nữ chưa lập gia đình ra mắt hai bên vậy? Nghĩ vậy, Khương Mạc lập tức không được tự nhiên, nàng nở nụ cười lúng túng, gật đầu với Cát Thanh. Bây giờ nàng là thê tử trên danh nghĩa của Hi Phù Ẩn, Cát bà bà cũng biết chuyện này, chẳng lẽ nàng nghĩ nhiều à? Vì thế Khương Mạc càng thêm xấu hổ.

Nào biết bên chỗ nàng đang xấu hổ, Cát Thanh lại hoàn toàn không chú ý đến những điều khác, chỉ nghe thấy tay của Cát bà bà té bị trật khớp thì lập tức nóng nảy.

“Bà nội té ngã ạ? Bà bị trật chỗ nào rồi? Còn chỗ nào bị trật nữa hay không?”

Cát bà bà xua tay: “Không có việc gì, không có việc gì, ít nhiều gì cũng có Khương cô nương.”

Mắt thấy Cát bà bà không ngừng tâng bốc mình, mồ hôi trên trán Khương Mạc muốn chảy xuống dưới, liên tục xua tay nói: “Cát bà bà, bà đừng khách sáo, lại nói, vốn dĩ là con không cẩn thận làm bà ngã, hẳn nên để con xin lỗi, con cũng không gánh nổi tiếng cảm ơn này của bà đâu ạ.”

Cát bà bà thấy nàng căng thẳng thế này lại muốn giữ chặt lấy tay nàng nói điều gì, lúc này bị Cát Thanh cắt đứt. Hắn ta đỡ Cát bà bà, quay đầu lại, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào Khương Mạc, lạnh nhạt nói: “Đa tạ cô nương, ta muốn đỡ bà nội về nhà nghỉ ngơi, xin cô cứ tự tiện.”

Nói xong lời này, không đợi Khương Mạc phản ứng, hắn ta đã đỡ Cát bà bà vào nhà. Sau đó chỉ nghe rầm một tiếng, cửa bị đóng lại. Tiếp theo, phía sau cửa truyền đến tiếng tranh chấp nhỏ của Cát bà bà và Cát Thanh.

Mấy tiếng đó quá nhỏ, Khương Mạc cũng không nghe rõ cuối cùng thì bên trong đã nói những gì. Nàng sững người tại chỗ một hồi mới lắc đầu bật cười rồi đi đến chỗ nhà thôn trưởng.

Trời đã muộn rồi, chắc hẳn bên chỗ Hi Phù Ẩn đã nói chuyện xong xuôi, nàng vừa lúc qua đó chờ hắn cũng được. Lúc mà nàng qua lại không khéo, vị Cát Quyên có địch ý với nàng cũng ở đây. Nàng ta ngồi ở một góc trong phòng, đang chống cằm ngơ ngác nhìn chăm chú vào Hi Phù Ẩn, đôi mắt không thèm chớp một cái, cả người si mê. Khương Mạc nhìn thấy mà buồn cười, liếc mắt nhìn một cái rồi quay đi.

Ngoại trừ Cát Quyên ra, nơi này còn có thôn trưởng, vị Cát tứ thúc cứu bọn họ và mấy người nông phu khác.

Khương Mạc đẩy cửa tiến vào, chào hỏi từng người một xong xuôi thì lập tức nhìn về phía Hi Phù Ẩn hỏi: “Xong rồi à? Ta tới đón ngươi trở về.”

Hi Phù Ẩn sửa sang quần áo lại, khóe miệng còn vừa thằng tắp kia cong lên một chút, hắn gật đầu, giọng điệu mềm nhẹ: “Vừa mới xong.”

Xong rồi là được.

Khương Mạc đi đến trước mặt Hi Phù Ẩn ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, ý bảo hắn trèo lên, muốn cõng hắn về nhà. Thấy thể trạng kém xa của Khương Mạc và Hi Phù Ẩn, người trong phòng hai mặt nhìn nhau, chưa bao giờ thấy được cảnh đàn bà cõng đàn ông bao giờ, chuyện này rất lạ. Trong đó, Cát Quyên phản ứng lớn nhất.

Nàng ta vụt một tiếng đứng dậy khỏi băng ghế, biểu cảm trở nên cực kỳ phẫn nộ và không thể tưởng tượng. Nhưng còn không đợi nàng ta nói chuyện, Hi Phù Ẩn đã cực kỳ tự nhiên tựa vào lưng Khương Mạc, sau đó nhẹ giọng nói: “Phiền nương tử.”

Khương Mạc mỉm cười không nói chuyện, cõng Hi Phù Ẩn, sau khi tạm biệt người trong nhà thì đi ra ngoài. Tuy rằng bước chân Khương Mạc không vững lắm, nhưng nàng cũng không làm hắn té ngã. Bóng dáng của hai người trông cũng không hợp nhau nhưng lại đặc biệt hài hòa, dường như người ngoài làm thế nào cũng không thể chen vào nổi.

Bọn họ dần dần biến mất ở trước mắt mọi người. Một lát sau, Cát Quyên bùng nổ, nàng ta rống giận với phụ thân nàng ta gì đó, phụ thân nàng ta lại rống lên một câu gì. Nhưng Khương Mạc và Hi Phù Ẩn đều không nghe thấy được mấy thứ này.

Hai người trở về trên con đường này, tâm trạng bình thản, trò chuyện vui vẻ.

Khương Mạc kể về chuyện hôm nay nàng gặp được Cát bà bà, Hi Phù Ẩn kể về tiến độ trồng lương thực của bọn họ. Hai người khó được có được tháng ngày bình tĩnh như thế nên trong lòng rất vui sướng.