Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 83: Trường Trung học Lý Quang (36)




Đến giờ nghỉ giữa trưa, Ngân Tô đến nhà ăn ăn cơm.

Những học sinh ngồi trong nhà ăn vẫn như mấy ngày trước, cùng nhau vừa nói vừa cười, nhưng bọn họ đang nói chuyện gì thì không ai biết được.

Khi những người chơi khác đến ăn, Ngân Tô đã đang ngồi trong nhà ăn ăn cơm, đến khi bọn họ ăn xong chuẩn bị đi tìm manh mối thì cô vẫn ngồi trong nhà ăn.

Có người thắc mắc hôm nay sao lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa đi.

Nhưng bọn họ đang bận rộn đi tìm nhân viên y tế và tìm cách đào thải NPC, không ai rảnh quan tâm tại sao cô ở lại nhà ăn —— chủ yếu là vì nếu có hỏi thì cô cũng sẽ không nói cho họ biết.

Khi Ngân Tô rời khỏi nhà ăn, giờ nghỉ trưa đã gần kết thúc, sắp đến giờ lên lớp. Trước tiên Ngân Tô đến gặp giáo viên chủ nhiệm để lấy phiếu điểm, lần này chỉ còn 20 chỗ ngồi.

Số lượng NPC ban đầu là 16, sau khi lớp trưởng chết thì chỉ còn lại 15. Sáng nay Lương Thiên Dậu và những người khác đã loại bỏ thêm 4 NPC, tổng cộng chỉ còn lại 11 NPC học sinh.

Mà sau cái chết của Kim Lộ và Viên Mộng, bây giờ đội ngũ người chơi chỉ còn lại 12 người.

Người chơi và NPC cộng lại là 23 người.

Như vậy thì vẫn đào thải 3 học sinh.

Có vẻ như trước khi có kết quả, những NPC học sinh và người chơi đã chết sẽ bị loại khỏi phiếu điểm và không được xếp hạng, sau đó là đào thải thêm 3 học sinh còn sống.

Ngân Tô xem thứ hạng mới trên phiếu điểm.

Ba người xếp hạng cuối cùng đều là người chơi đó là: Lưu Thắng Lợi, Hồng Bằng và Vạn Trạch Vũ.

Ngân Tô: “…”

Xem ra nguyện vọng muốn có một môi trường học tập toàn đồng loại của cô không thể trở thành hiện thực được rồi.

Người chơi bị mất chỗ ngồi hoàn toàn không có khả năng chống lại NPC, cũng không biết liệu người chơi có kinh nghiệm như Lưu Thắng Lợi có con át chủ bài nào có thể giúp anh ta bảo toàn tính mạng hay không đây.

Nhưng Ngân Tô ngẫm lại trong lần đào thải trước cũng có một người chơi có kinh nghiệm, nhưng khi đối mặt với NPC anh ta không hề có chút năng lực phản kháng nào.

Thành tích của Ngân Tô chỉ tăng lên ba bậc, xếp hạng 12.

Mặc dù chủ nhiệm lớp không muốn cô lên làm lớp trưởng nhưng ông ta có thể làm gì được đây…

Ngân Tô chính thức trở thành lớp trưởng của lớp 4044 như cô mong muốn, tâm trạng phấn khởi cầm phiếu điểm đi vào lớp thông báo thứ hạng của bài kiểm tra đợt này.

Cô vẫn thông báo chính xác vị trí chỗ ngồi cho người chơi, giúp bọn họ tránh được một mối nguy chọn chỗ.

“Mấy người không cảm ơn tôi sao?” Sau khi công bố danh sách cho người chơi, Ngân Tô dừng lại hỏi bọn họ.

Người chơi: “…”

Những người chơi khác vẫn còn hơi sợ Ngân Tô, ấp a ấp úng nói: “Cảm… cảm ơn?”

“Cảm ơn.” Cũng có người chơi chân thành nói cảm ơn, ví dụ như Tống A Manh và Vu Uẩn.

Ngân Tô thỏa mãn, bắt đầu thông báo chỗ ngồi của NPC, dưới ánh mắt hằn học chứa đầy ác ý của các NPC, cuối cùng cô chỉ ra bốn NPC: “Bốn bạn số 2, 4, 5, 9, chủ nhiệm lớp cho mời các bạn đó.”

Đám NPC học sinh bị ép thay đổi vị trí: “…”

Aaaaaaa!!

Đáng hận!!!

Bọn họ rất muốn dùng ánh mắt lăng trì xử tử Ngân Tô để báo thù rửa hận. Nhưng cô lại chẳng thèm để ý họ, muốn nhìn thì cứ nhìn.

NPC đang bực bội lại nghĩ đến việc sắp phải đi gặp chủ nhiệm lớp, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi.

Bọn họ cũng rất sợ giáo viên chủ nhiệm.

“Có muốn tớ đưa các cậu tới đó không?” Ngân Tô thấy bọn họ không nhúc nhích. Xuất phát từ việc giúp người khác làm niềm vui, lớp trưởng Ngân Tô tỏ ra rất có trách nhiệm: “Tớ rất vui khi được đưa các cậu đến đó nha.”

“…”

Bốn NPC thu dọn đồ đạc rồi lề mà lề mề đứng dậy, mang tâm trạng vô cùng phẫn uất bước ra khỏi lớp.

Trương Chí Văn nhìn bốn NPC kia rời đi, anh ta thoáng do dự một chút nhưng rồi vẫn đi đến trước bàn học của họ.

Nhưng anh ta nhanh chóng thất vọng, trên bàn của những học sinh này cũng không có sách.

“Không có sao?” Tống A Manh đi tới bên cạnh anh ta, thấp giọng hỏi.

Sắc mặt Trương Chí Văn vô cùng khó coi: “Không có.” Trên bàn chỉ có bài thi, một đống sách bài tập cùng với sách giáo khoa mấy môn phụ.

Đến một cuốn sách giáo khoa của môn học chính cũng không thấy.

Tống A Manh: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Trương Chí Văn nhìn về phía ba người chơi bị loại.

Tuy Vạn Trạch Vũ cũng không có sách nhưng Lưu Thắng Lợi với Hồng Bằng lại có.

Tống A Manh nhìn theo ánh mắt của Trương Chí Văn, đại khái đã đoán ra được suy nghĩ của anh ta: “Tôi sợ bọn họ sẽ không cho anh đâu…”

Khi một người sắp phải đối mặt với cái chết, có thể họ sẽ đánh mất sự lương thiện của mình, cũng có thể bộc phát ra sự tuyệt vọng đầy ác ý.

Trong trò chơi cấm kỵ, khi đối mặt với cái chết… Phần lớn đều là ác ý.

Không ai nguyện ý dùng cái chết của mình để duy trì cuộc sống cho người khác.

***

***

“Anh Lương…” Lưu Thắng Lợi không ngờ mình lại là ba người cuối cùng, lúc này anh ta mới bắt đầu cảm thấy hoảng hốt, làm gì còn vẻ cao ngạo trước đó: “Làm sao bây giờ?”

“Trên người cậu có bao nhiêu đạo cụ?”

“Chỉ… Chỉ còn lại hai cái.” Lưu Thắng Lợi nhớ tới thực lực của giáo viên tiếng Anh ngày hôm trước: “E rằng… không quá hiệu quả đâu, lần này em chết chắc rồi phải không?”

Lương Thiên Dậu trầm mặc không nói gì.

Rõ ràng là người chơi bị loại đã vi phạm quy tắc tử vong.

“Em thử rời lớp xem…” Lưu Thắng Lợi nói: “Biết đâu lại còn cơ hội sống.”

Lương Thiên Dậu suy tư trong chốc lát, gọi Thượng Duy tới: “Lấy ‘Lá chắn của dũng giả’ trên người cậu đưa cho Thắng Lợi đi.”

Đạo cụ này vốn là dành cho người chơi mới dùng để bảo vệ tính mạng nhưng với tình hình hiện tại thì muốn lấy được kỹ năng thiên phú là điều không thể.

“Anh Lương…” Thượng Duy rõ ràng có chút do dự.

“Quên đi.” Lưu Thắng Lợi nhìn Thượng Duy: “Cậu ta yếu như vậy, nếu không có tấm khiên này có khi còn chết nhanh hơn.”

Lương Thiên Dậu cau mày, không quá đồng ý với quyết định của anh ta: “Thắng Lợi…”

So với Thượng Duy, tất nhiên anh ta càng muốn Lưu Thắng Lợi sống sót hơn, đặc biệt sau là cái chết của Mã Hâm…

“Anh Lương, không sao đâu, có lẽ em sẽ sống sót thôi?” Lưu Thắng Lợi tỏ ra thoải mái nhìn Lương Thiên Dậu: “Nếu anh Lương ra ngoài, sau này phải làm phiền anh chăm sóc gia đình em rồi.”

“Anh Thắng Lợi.” Thượng Duy xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn lấy ra một tấm khiên nhỏ đưa cho Lưu Thắng Lợi: “Anh mạnh hơn em, xác suất rời khỏi phó bản càng cao hơn em, để em cầm nó thật sự rất lãng phí.”

“Không cần…”

Lương Thiên Dậu đề nghị Lưu Thắng Lợi nhận lấy, nói không chừng đạo cụ này có thể chịu được sự tấn công của NPC, ít nhất có thể giúp anh ta có thời gian trốn thoát.

Nếu như ngay cả thời gian chạy trốn cũng không có thì đó mới thật sự là không còn cơ hội sống sót.

Lương Thiên Dậu cảm thấy trong trường học nhất định phải có thứ gì đó có thể ngăn chặn được NPC giáo viên, chỉ là bọn họ vẫn chưa tìm ra thôi.

NPC giáo viên không thể bất khả chiến bại được.

Như vậy thì quá bất công với người chơi… Nhưng nghĩ lại thì bình thường giáo viên sẽ không tùy tiện ra tay với người chơi, chắc chắn trò chơi đã hạn chế giáo viên rồi.

Lương Thiên Dậu không chắc liệu suy nghĩ của mình có đúng hay không.

“Cậu cũng cầm lấy cái này đi.” Lương Thiên Dậu lại nhét một đạo cụ khác cho Lưu Thắng Lợi để tăng tỷ lệ sống sót của anh ta. “Có thể ẩn thân trong mười phút, rất hữu dụng trong việc chạy trốn.”

“Anh Lương…”

Lương Thiên Dậu ra hiệu cho anh ta đừng nói nhiều, thừa dịp giáo viên còn chưa đến, tranh thủ đi mau đi.

Lưu Thắng Lợi ôm Lương Thiên Dậu một cái rồi thu dọn đồ đạc của mình. Chỗ ngồi của anh ta đã biến mất, nhưng mấy cuốn sách anh ta mang theo bên người vẫn còn. Thế là anh ta dứt khoát mang theo luôn, nhỡ đâu anh ta vẫn còn cơ hội sống sót thì sao?

Nếu như anh ta còn sống nhưng cuối cùng lại vì không có sách mà phạm phải một quy tắc tử vong khác, đến lúc đó mới thật sự là khóc không ra nước mắt.

Vậy nên vì chút cơ hội sống sót ít ỏi này, Lưu Thắng Lợi quyết định cầm theo mấy quyển sách kia, dù sao thì chúng cũng không nặng lắm.

“Anh Lương bảo trọng.” Sau đó anh ta rời khỏi phòng học mà không hề quay đầu lại.