Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 70: Trường Trung học Lý Quang (23)




Nhóm thứ ba đến là nhóm người chơi đã có kinh nghiệm.

Hôm nay có một vị trí bị loại bỏ, giáo viên Tiếng Anh gϊếŧ chết một người chơi nam đã có kinh nghiệm, nhóm người chơi có kinh nghiệm chỉ còn lại bốn người.

Nhưng hiện tại chỉ có Tống A Manh và một nam, một nữ.

Sắc mặt của cả ba người đều không tốt lắm, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó không may. Sau khi tới, bọn họ đều im lặng không nói gì hết, cũng không còn tín nhiệm nhau như trước nữa.

Lương Thiên Dậu đưa người chơi cuối cùng đến, mà lúc này chỉ còn vài phút nữa là tới bảy giờ.

Ngay từ đầu, đội của Lương Thiên Dậu đã tổn thất La Hân Xảo cùng với một người chơi nam khác, hôm nay bị giáo viên Tiếng Anh gϊếŧ hai người, trong thư viện lại tổn thất thêm một người.

Bọn họ hiện tại chỉ còn lại 9 người chơi.

Cả chín người đều đến đủ nhưng có hai người chơi nữ không có đồng phục trường, bọn họ hoảng loạn theo sát đội ngũ.

Đứng trước một mối nguy hiểm không xác định, những người chơi vừa mới được trải nghiệm sự uy hϊếp từ cái chết lúc này cũng chẳng có ai nhắc đến nhân tính đồng cảm với bọn họ.

Bọn họ chỉ cảm thấy may mắn, may mắn vì mình đã lấy được đồng phục trường.

Nữ sinh búi tóc hai bên nức nở hỏi Lương Thiên Dậu: “Anh Lương… Chúng tôi phải làm sao bây giờ?”

“Không có đồng phục chưa chắc đã xảy ra chuyện, hai người không cần quá lo lắng…”

Một người chơi có đồng phục nói. Có lẽ cô ấy có ý tốt nhưng lời này khi lọt vào tai hai người chơi không có đồng phục lại khiến bọn họ cảm thấy chói tai, càng thêm sợ hãi.

Cô gái búi tóc không nói gì nhưng sắc mặt lại trắng bệch hơn hẳn.

Ngược lại, cô gái mặc áo khoác jean bên cạnh không ngăn được sự sợ hãi dưới đáy lòng, nổi khùng lên gào thẳng mặt người chơi vừa nói: “Cô có đồng phục thì đương nhiên cô không cần phải lo rồi! Đừng có mà đứng đấy châm chọc bọn tôi!!”

Ngày hôm qua thi nên không có người chết.

Nhưng sáng nay hết La Hân Xảo chết lại đến giáo viên tiếng Anh gϊếŧ người chơi… Từng chuyện từng chuyện một đều lộ rõ sự nguy hiểm đang cố rình rập bọn họ ở khắp mọi nơi.

Đến trưa bọn họ đã bị phạt vì không có đồng phục trường, hiện tại chưa xảy ra chuyện gì… Nhưng ai biết thứ gì sẽ chờ đợi bọn họ.

“Cô hung dữ với tôi làm gì?” Người chơi bị quát cũng không vui, “Tôi có lòng tốt an ủi cô mà cô lại bảo tôi châm chọc các cô…”

Ánh mắt cô gái mặc áo khoác jean từ giận dữ chuyển sang oán độc.

Người chơi kia lại không chú ý vẻ mặt của cô gái, vẫn còn đang bày tỏ sự bất mãn trong lòng mình: “Cô không có đồng phục cũng đâu phải lỗi của tôi, anh Lương đã cố gắng giúp chúng ta rồi, lúc trước là do cô tự trốn ra sau, sợ này sợ nọ, bây giờ lại ở đây trách chúng tôi? Cô làm gì? Cô còn định đánh tôi à?”

Cô gái mặc áo khoác jean như bị chọc giận, lao qua chỗ cô gái kia.

“Cô tưởng tôi sợ cô à… A!”

Tiếng hét thảm thiết vang thấu trời xanh.

Tiếng hét này không chỉ khiến người chơi giật mình mà ngay cả đám NPC đang kết thành từng nhóm cùng đi vào hội trường cũng quay đầu nhìn về phía bên này.

Cô gái mặc áo khoác jean ấn bả vai người chơi kia, chậm rãi rút ra một thứ trong tay ra.

Là một con dao gọt trái cây.

Khi con dao gọt trái cây được rút ra cũng là lúc máu tươi bắn tung tóe lên mặt cô gái mặc áo khoác jean, những giọt máu nóng làm cả người cô run lên, con dao gọt trái cây “Keng” một tiếng rơi xuống đất.

Người chơi bị đâm khó tin ôm chặt lấy bụng. Máu chảy qua kẽ ngón tay ngày càng nhiều, không cách nào ngăn lại được.

“Chết… Chết rồi, đồng phục là của tôi. Tôi… Tôi không muốn chết… Tôi không muốn chết…”

Cô gái mặc áo khoác jean đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm, xoay người nhặt con dao gọt trái cây lên, gương mặt bê bết máu lộ ra một nụ cười quái dị.

Người chơi kia cảm nhận được ác ý từ cô gái mặc áo khoác jean, theo bản năng lùi lại hai bước, rồi quay người chạy trốn: “Cứu… Cứu mạng!”

Dù sao cô gái kia cũng bị đâm một nhát nên cô gái mặc áo khoác jean rất dễ dàng túm được tóc và đè cô ấy xuống đất.

Tiếng vũ khí sắc nhọn đâm vào da thịt vô cùng rõ ràng, máu bắn lên dính đầy người cô gái mặc áo khoác jean.

Những người chơi khác đều đứng rất xa, không ai lại gần ngăn cản.

Lúc này, cô gái mặc áo khoác jean trông như người điên vậy, ai biết cô ta có tấn công họ không.

Không ai dám mạo hiểm tính mạng của mình.

Cho đến khi người chơi nằm trên mặt đất hoàn toàn tắt thở, cô gái mặc áo khoác jean mới dừng lại. Cô ta ngồi bệt xuống đất, dùng hai bàn tay dính đầy máu lau mặt, sau đó tay chân đột nhiên luống cuống, cả người run lẩy bẩy.

Nhưng sau khoảng thời gian hoảng loạn ngắn ngủi, cô ta bắt đầu vội vàng cởi đồng phục học sinh trên người người chơi kia ra, “Đồng phục… Đồng phục của tôi, tôi có đồng phục rồi, tôi sẽ không chết… Tôi sẽ không chết!”

Mặc đồng phục nhuốm máu lên khiến cô ta trông giống như một con lệ quỷ bò ra từ địa ngục.

Tất cả người chơi đều vô thức cách xa cô ta.

Và bây giờ chỉ còn lại mình cô gái búi tóc là không có đồng phục.

Cô ấy có vẻ sợ hãi, đứng cứng ngắc tại chỗ, run rẩy nhìn chằm chằm cô gái mặc áo khoác jean, lo sợ rằng bản thân không có đồng phục sẽ gặp phải nguy hiểm, cũng sợ cả cô bạn mới mấy phút trước còn cùng chung cảnh ngộ với mình mà giờ người đã dính đầy máu.

Cô ấy không có vũ khí, cũng không dám động thủ…

Ngay cả khi biết bản thân sẽ chết, cô ấy cũng không có can đảm gϊếŧ đồng loại để đổi lấy cơ hội sống cho bản thân.



Ngân Tô lạnh lùng nhìn vở kịch tàn nhẫn và đẫm máu này.

Cơ thể và tinh thần của người chơi đồng thời bị ô nhiễm, những cảm xúc tiêu cực sẽ dễ dàng bị phóng đại. Cuối cùng dưới sự chi phối của du͙© vọиɠ cầu sinh, người chơi sẽ làm ra những chuyện đáng sợ.

Ngân Tô nhìn người chơi đã chết, bên cạnh thi thể cô ấy, những kí tự màu đỏ dần xuất hiện rồi đậm lên.

[Chỗ ngồi màu đỏ không an toàn.]

Tất cả người chơi đều có mặt, sau khi quy tắc hiện ra, đúng một phút sau nó bắt đầu biến mất, giống như lúc xuất hiện, dòng chữ nhạt dần rồi cuối cùng là hoàn toàn biến mất.

“Chỗ ngồi màu đỏ… Trong trường có chỗ ngồi màu đỏ hả?”

“Chưa thấy bao giờ…”

Khi tìm đồng phục, họ gần như đã chạy khắp cả trường nhưng chưa từng nhìn thấy chỗ ngồi màu đỏ.

“Reng —”

Tiếng chuông nghe thấy vào lúc mười hai giờ đêm qua lại vang lên, lần theo âm thanh đó, bọn họ nhìn thấy một tháp đồng hồ nằm trên tường ngoài bên trên hội trường, tiếng chuông phát ra từ đó.

NPC đang vây xem đứng ở đằng xa nghe thấy tiếng chuông liền nhao nhao kéo bạn mình chạy vào trong hội trường.

Đúng bảy giờ.

Người chơi cũng bắt đầu di chuyển, Lương Thiên Dậu nhắc nhở mọi người: “Đi vào trước đã.”

“Còn cô ấy thì sao?”

Có người nhỏ giọng nói: “Còn làm sao nữa, dù sao cũng đã chết rồi.”

“…”

Đúng vậy, chết rồi thì còn có thể làm gì được nữa.

Đám người chơi mới hoảng sợ nhìn cô gái mặc áo khoác jean vẫn đang cầm dao, có lẽ là đang không biết phải đối mặt với cô ta như thế nào.

Những người chơi trước tốt xấu gì cũng chết dưới tay NPC nhưng người này lại gϊếŧ người chơi ngay trước mặt họ.

Cô gái mặc áo khoác jean che bộ quần áo dính máu lại, nắm chặt con dao trên tay, vừa cảnh giác vừa lo lắng nhìn cô gái búi tóc, như thể cô ta lo lắng cô gái ấy sẽ cướp đồng phục của mình.

Nhưng cô gái búi tóc lúc này còn đang cảm thấy sợ hãi hơn cả cô ta, tay chân bủn rủn, không dám động đậy.

“Đi thôi, không còn nhiều học sinh đâu, bỏ lỡ thời gian có thể sẽ rất nguy hiểm đấy.” Lương Thiên Dậu nói một câu rồi dẫn đồng đội của mình đi vào trong hội trường trước.

Những người chơi còn lại cũng không còn để ý đến đồng loại đã chết, nhanh chóng đuổi theo.