Chàng Rể Chiến Thần

Chương 14: Oan gia ngõ hẹp




Tần Yên sắc mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Mã Tuân.

Đồng thời, trong lòng cũng rất tò mò không biết Dương Chấn đã ở đâu và làm gì trong những năm qua.

Dương Chấn có thể đá bay Trương Quảng xa bảy tám mét, đây là điều không phải người thường có thể làm được, bây giờ đột nhiên lại còn nhảy ra một người đàn ông hung dữ tên Mã Tuân.

“Anh ta biến mất năm năm, sẽ không phải là thành đại ca của thế lực ngầm nào đó chứ?” Tần Yên đột nhiên có ý nghĩ như vậy trong đầu.

Nếu để cho Dương Chấn biết, suy nghĩ của Tần Yên lúc này, nhất định sẽ bị trí tưởng tượng phong phú của cô làm cho kinh ngạc.

Khi Dương Chấn bồng Tiếu Tiếu đi đến chỗ Mã Tuân, anh đột nhiên nói nhỏ: “Đây không phải là biên giới phía Bắc, đừng có làm chết người!”

“Anh Chấn yên tâm, em có chừng mực mà!” Mã Tuân đáp.

Cuộc nói chuyện của họ tình cờ bị Tần Yên nghe thấy, vì vậy cô càng chắc chắn suy đoán của mình, họ thật sự đã từng giết người?

Cô sắp bị hù chết rồi khóc, biên giới phía bắc ở đâu? Họ rốt cuộc là người thế nào?

Dọc theo đường đi, Tần Yên thậm chí không dám thở mạnh, thành thật lái xe, sợ chọc giận Dương Chấn, giết người bịt miệng.

Trong xe, Tiếu Tiếu luôn ôm chặt cổ Dương Chấn không buông, như sợ mất ba vậy.

Hai mươi phút sau, cuối cùng cũng đến sân nhà họ Tần.

Vừa bước vào đã đụng phải Chu Kim Hảo, nhìn thấy Dương Chấn đang ôm Tiếu Tiếu, sắc mặt bà đột nhiên thay đổi, cầm cây chổi trên tay đuổi theo Dương Chấn.

“Thằng khốn nạn, mày còn dám đến nhà tao.” Chu Kim Hảo thở không ra hơi.

Sau khi Tần Yên biết được “bí mật” của Dương Chấn, làm sao còn dám để mẹ mình hung hăng trước mặt anh? Cô nhanh chóng nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, mẹ đừng hấp tấp, anh ấy chỉ là dẫn Tiếu Tiếu về nhà thôi, lập tức đi ngay!”

Tiếu Tiếu khóc lớn: “Con không muốn làm đứa con hoang không có cha …”

Tần Nhã và cha Tần sau khi nghe tiếng cũng vội vàng chạy tới: “Chuyện gì vậy?”

Tần Yên đem toàn bộ câu chuyện kể ra, Tần Nhã lòng như bị dao cắt: “Từ hôm nay, anh cứ ở lại đây đi!”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, mẹ Tần làm sao có thể để Dương Chấn ở lại: “Con điên rồi sao? Cho nó ở lại đây, vậy con với Vương Kiến phải làm sao?”

“Mẹ, có phải mẹ muốn ép con không? Nếu mẹ muốn anh ấy đi, thì con và Tiếu Tiếu sẽ đi cùng.”

Nếu không phải vì con gái bà, thì dù có chết bà cũng không bao giờ cho Dương Chấn ở lại, bà chỉ muốn con gái có một gia đình trọn vẹn.

Dương Chấn trong lòng hết sức kinh ngạc, không ngờ Tần Nhã lại giữ anh ở lại trong nhà này, anh nằm mơ cũng muốn ở bên Tần Nhã và con gái.

Tần Yên lúc này cũng lên tiếng thuyết phục: “Mẹ, cứ coi như vì Tiếu Tiếu đi, để anh ấy sống ở đây trước đã!”

Nhìn thấy con gái đau khổ, Tần Đại Dũng cũng thở dài thuyết phục: “Con gái đã nói như vậy rồi, cứ để cho nó ở lại đi!”

Chu Kim Hảo hung dữ trừng mắt với chồng mình, trong lòng biết rõ, không thể đuổi Dương Chấn đi được nữa, nên nói: “Ở đây cũng được, nhưng mỗi tháng cậu phải trả 15 triệu tiền thuê nhà, tôi sẽ soạn một bản hợp đồng cho cậu! Nếu đồng ý, thì có thể ở lại. ”

Đừng nói là 15 triệu, dù là 150 tỷ anh cũng sẵn lòng.

Dương Chấn nhanh chóng đồng ý, cười đi theo Tần Nhã và Tiếu Tiếu lên lầu.

Nhìn bóng lưng ba người rời đi, trong mắt Tần Yên hiện lên vẻ phức tạp, khẽ thở dài, trong lòng nói: “Nếu không phải chuyện của năm năm trước, hai người lại thực sự yêu nhau, không phải sẽ tốt biết mấy sao? ”

Chẳng mấy chốc, từ trong phòng Tần Nhã đã vang lên những tràng cười sảng khoái của Tiếu Tiếu, Chu Kim Hảo lộ vẻ buồn bực: “Đều là một lũ vong ân bội nghĩa!”

“Mẹ, con không có vong ân bội nghĩa, đợi con gả vào nhà họ Tô, xem còn ai dám khinh thường chúng ta?”

Tần Yên biết Chu Kim Hảo rất không vui, nên ôm cổ bà, ha ha cười nói.

Nhắc đến nhà họ Tô, tâm trạng không vui của Chu Kim Hảo rất nhanh liền biến mất, bà vui vẻ nói: “Nhà họ Tô đã gửi nhiều sính lễ như vậy, còn có thể được tập đoàn Nhạn Chấn tuyển dụng, vẫn là Yên Yên làm mẹ yên tâm, từ nay mẹ sẽ chỉ dựa vào con để sống an nhàn thôi. ”

Buổi tối, Tiếu Tiếu rất “không có lương tâm” đòi ngủ dưới đất với bố, vì lần đầu tiên được ngủ với bố nên cô bé rất vui, rất muộn mới chịu đi ngủ.

Nhìn con gái trong vòng tay mình, Dương Chấn vẻ mặt hài lòng, nhưng cảm giác tội lỗi lại càng nặng nề.

Tần Nhã nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, trong lòng rối bời.

“Vì việc hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn mà lo lắng sao?” Dương Chấn đột nhiên hỏi.

Tần Nhã lạnh lùng nói: “Im đi! Đừng làm ồn!”

Dương Chấn cười khổ không nói nữa, đây đã định là một đêm khó ngủ.

Sáng sớm hôm sau khi Tần Nhã thức dậy, Dương Chấn đã rời khỏi.

Suốt năm năm chinh chiến, thời gian làm việc nghỉ ngơi của Dương Chấn rất đều đặn, tập luyện mỗi buổi sáng là việc làm bắt buộc.

Tiếu Tiếu vừa mở mắt, phát hiện bố đã biến mất, lại bắt đầu khóc.

Tần Nhã dỗ thế nào cũng không nín, cho đến khi Dương Chấn trở lại, Tiếu Tiếu mới ngừng khóc, treo ở trên người bố, nói thế nào cũng không chịu xuống.

Đến khi dỗ dành được Tiếu Tiếu đến nhà trẻ, đã muộn nửa tiếng.

Tập đoàn Tam Hoà, tầng trên cùng.

Phòng họp chật ních người, bởi vì hôm nay là ngày nhà họ Trương ở Giang Châu và nhà họ Tần ký hợp đồng.

Gia tộc họ Trương là một gia tộc hạng hai ở Giang Châu, suýt nữa đã trở thành gia tộc hạng nhất vào năm ngoái, tài sản của gia tộc họ bỏ xa nhà họ Tần vài dãy phố.

“Vẫn là Luân giỏi, vậy mà lấy được hợp đồng của nhà họ Trương.”

“Đây có là gì, Luân thậm chí còn bắt được quan hệ với tập đoàn Nhạn Chấn kìa. Đợi khi Tần Nhã rớt đài, Luân ra tay, ký kết hợp đồng cũng chỉ là chuyện thời gian mà thôi.”

“Mấy người biết gì không? Con nhỏ ngu ngốc Tần Nhã kia, hôm qua đợi cả một ngày ở trước cửa tập đoàn Nhạn Chấn, kết quả cửa còn không được bước vào, thiệt là làm tôi mắc cười chết, haha!”

Trong phòng họp không khí ngột ngạt, mọi người đều đang vây quanh Tần Luân cười nói.

“Còn hai ngày nữa, chỉ cần hợp tác không được, Tần Nhã sẽ phải cút ra khỏi nhà họ Tần, đến lúc đó, tôi sẽ dẫn mọi người đi xem kịch.” Tần Luân vẻ mặt tự mãn nói.

“Haha, lần đầu tiên tôi muốn thời gian trôi nhanh hơn đó.” Ai đó cười nói.

Đúng lúc này, bên ngoài hành lang có tiếng bước chân, tiếng ồn lập tức dừng lại.

Ông cụ Tần dắt một người đàn ông trung niên vào phòng họp vừa nói vừa cười.

“Để tôi giới thiệu với moi người, đây là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Trương Trương tổng, hôm nay ông ấy đại diện cho nhà họ Trương ký kết thỏa thuận hợp tác với nhà họ Tần. Hoan nghênh!” Ông cụ giới thiệu.

Sau khi khen ngợi nhau, hai bên bước vào quá trình ký kết thỏa thuận.

Nhưng vào lúc này, Tần Nhã và Dương Chấn vội vàng đến công ty.

“Xin lỗi ông nội, con cùng Dương Chấn đưa Tiếu Tiếu đến nhà trẻ nên đến trễ.” Tần Nhã bước vào phòng họp, liền nhanh chóng xin lỗi.

Ông Trương, người vừa định ký, vô thức ngẩng đầu lên khi nghe thấy hai chữ nhà trẻ, mắt nhìn thoáng qua Dương Chấn.

“Là mày!”

Ông Trương đập mạnh cây bút ký tên lên bàn.

Bây giờ Dương Chấn mới để ý, là người đã bị anh đá bay ở nhà trẻ ngày hôm qua, Trương Quảng.