Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 2113




Chương 2113

Cuối cùng, vào thời điểm kim giây về 0, đám vệ sĩ kia thở hổn hển chạy đến, mỗi người đều ôm một giỏ kẹo mút bảy màu.

“Mua được rồi! Tổng cộng là mười giỏ kẹo que bảy màu!”

Vương Tử Lam lập tức ngừng khóc khi thấy nhiều kẹo que bày trước mặt.

Nhảy xuống khỏi vòng tay của Vương Nhất và chạy đến cạnh những chiếc giỏ đựng kẹo mút, cô bé vô cùng vui mừng.

“Nhiều kẹo mút như vậy sao?”

Cô bé tùy tiện câm một cây kẹo lên, sau đó sốt ruột mở bao nilong ra, chủ động đưa cho Vương Nhất.

“Ba, ăn đi ạI”

Cây kẹo vừa rồi còn chưa kịp ăn đã bị đập vỡ, lân này cô bé muốn đích thân đút kẹo cho Vương Nhất.

Sát khí trên người Vương Nhất lập tức biến mất, thậm chí anh còn nở nụ cười, há miệng ra ăn kẹo que do con gái của mình đút cho.

“Ba, ăn ngon không?”

Vương Tử Lam nín khóc mỉm cười hỏi.

“Ngon lắm”

Vương Nhất không nhai nuốt mà để que kẹo từ từ tan ra trong miệng mình.

Ngọt ngào giống như dòng suốt ngọt chảy trong lòng Vương Nhất, thấm vào tận tim gan.

Vương Nhất lại bế Vương Tử Lam lên.

Nhưng lần này, anh ôm cô bé rất chặt.

Mỗi một người cha khi nhận được món quà do con gái tự tay tặng thì cho dù đắt tiên hay rẻ tiền, người cha đều sẽ xem nó như bảo vật vô giá.

Vào giờ phút này, Vương Nhất cảm thấy tất cả những điều mà mình trải qua trong quá khứ đều rất đáng giá.

“Bây giờ có thể thả tôi ra được rồi chứ?

Kẹo cũng đã mang đến rồi!”

Đột nhiên, dưới chân truyền đến tiếng thở hổn hển của Tần Bát.

Đầu gối và bả vai của ông ta đang không ngừng chảy máu, ông ta thật sự sắp ngất xỉu vì đau đớn.

Vương Nhất ôm con gái vào lòng, nụ cười trên mặt cũng biến mất, anh buông chân ra, tức giận nói: “Kêu người tới khiêng ông đi đi!”

Trên mặt Tần Bát tràn đầy khuất nhục, còn có thù hận vô cùng sâu sắc.

Ông ta đến đây để dân Thái Kim Phụng đi.

Nhưng với tình hình hiện tại của bản thân, căn bản rất khó để dẫn Thái Kim Phụng trở về hoàng tộc.

Nhiệm vụ thất bại!

Thuộc hạ của hoàng tộc nước H bước đến khiêng Tần Bát đi.

“Không có việc gì đâu.”

Vương Nhất ôm con gái, quay đầu mỉm cười với Thái Kim Phụng.

“Cảm ơn”

Nhạc Sỉ thốt ra hai từ “cảm ơn’ từ tận đáy lòng.