Cáo Sa Mạc

Chương 31




Bà Lally rất tức giận những kẻ đột nhập chiếm phòng bà, đến nỗi bà nói toạc ra hết cho Rosie nghe khi bà gặp chị ở phòng đợi. Kể xong bà liền hối hận ngay.

- Chỗ ấy là của tôi mà. - Bà kết luận một cách vụng về như thế. Bây giờ nếu Rosie muốn đến ngủ với bà ở đấy thì bà lấy cớ gì mà từ chối? Bà không thể để cho chị ta ngủ chung được, chị ta không thể ngủ ở đây được.

Nhưng bà khỏi cần phải lo, chị ta đã la toáng lên:

- Bà muốn ngủ ở dưới phòng nhạc ấy à? Bà đừng rủ tôi đến ngủ ở thiên đường của bà dưới ấy nhé. Bà biết tôi rất ghê tởm bọn mèo.

Rất tốt, bà không lo đến nữa, Rosie sợ mèo, chị thà chạy băng qua bên kia đường còn hơn để gặp một con mèo. Bà Lally đáp:

- Ờ, còn tôi, tôi lại thương chúng, những con vật khốn khổ đói khát. Ở dưới đường hầm có nhiều mèo vô kể.

Nghe nói, chị Rosie phát run. Bà Laliy nói tiếp:

- Vậy là hai tên đó ở trong phòng dưới ấy. Khi thằng cha ấy đi rồi, tôi sẽ dọa cô gái cho cô ta sợ mới được..

Rosie trầm ngâm suy nghĩ, chị đáp:

- Có thể bà lầm đấy, tôi sợ hắn cứ ở miết dưới ấy, bà nói hắn có vẻ bất hảo mà.

- Quá bất hảo, có lẽ chị phải giúp tôi ngó chừng hắn mới được.

Chị Rosie có tính hiếu kỳ, thích những chuyện hấp dẫn, nên chị cười toe toét để lộ hàm răng sâu vàng khè. Chị nói:

- Được rồi.

Hai người uống hết cà phê, cẩn thận lượm hết những mẩu vụn bánh mì trong cái xách đựng đồ nhật dụng, rồi cùng đi xuống bậc dưới. Bà Lally lo lắng nói:

- Việc này phải mất khá nhiều thời gian mới được.

- Không quan trọng, miễn là hôm nay không có Olendorf.

Olendorf là người bảo vệ nghiêm ngặt nhất, anh ta không bao giờ để cho những người thường kiếm sống ở nhà ga đi thơ thẩn lang thang trong sân ga. Anh ta thường đuổi họ đi, canh chừng không cho họ ăn xin hay để cho họ xả rác.

Họ đứng khép nép trước mặt kính của một tiệm sách. Thời gian trôi qua, họ đứng yên chờ đợi. Bà Lally đã có sẵn chuyện để nói nếu bị Olendorf phát hiện. Bà sẽ nói với anh ta rằng bà có người bạn đến New York, bà đã hứa đứng chờ đón bạn ở đây.

Nhưng những bảo vệ không biết có hai người ở đây, bà Lally bắt đầu cảm thấy hai chân đau nhức. Khi hành khách dưới ke tàu Mount Vemon đi lên tầng cấp, bà đề nghị Rosie khỏi cần canh chừng anh chàng bảo vệ nữa. Một người trong đám hành khách có mái tóc đen, bước đi đều đặn.

Bà nắm cánh tay của Rosie, thốt lên:

- Hắn đấy, nhìn kìa, hắn đang đi đến tầng cấp, hắn mặc áo khoác màu nâu đỏ, quần xanh.

Rosie nheo mắt, đáp:

- Rồi, rồi, tôi thấy rồi.

- Bây giờ, tôi đi xuống được rồi. - Lally hí hửng nói. Rosie can.

- Khoan đã, Olendorf đứng trong góc kia kìa, hắn đang nhìn đến đây đây.

Nhưng chẳng có gì can ngăn được bà Lally, bà đợi cho Olendorf đi ăn trưa, liền đi xuống bến tàu. Chuyến tàu 12 giờ 10 đã đông khách, bà nghĩ chắc không ai để ý đến bà. Bà lẻn ra phía bên kia đường sắt, đi nhanh xuống bờ dốc dù chân bị thấp khớp, nhưng bà cũng ráng hết sức để đi. Bà không được khỏe, vì mùa đông quá khắc nghiệt. Bệnh thấp khớp bây giờ lan lên tận lưng bà và tràn xuống cả hai bàn chân. Bà đau đớn khắp nơi, bà chỉ còn một mơ ước thôi, là được nằm nghỉ ngơi trên giường của mình. Bà sẽ làm cho cô gái dọn đi ngay tức khắc. Bà sẽ nói với cô gái: "Này cô ơi, cảnh sát biết hết rồi, họ sắp đến bắt cô đấy, chạy mau đi báo cho bạn cô biết".

Thế là yên thôi.

Bà lê chân qua những máy phát điện, những ống cống. Đường hầm tối tăm lặng lẽ đã hiện ra.

Bà ngước mắt nhìn cánh cửa văn phòng, mỉm cười khoan khoái. Chỉ còn tám bước nữa là đến chân cầu thang, bà móc hai quai xách vào cánh tay, lục tìm trong xách lấy chìa khóa. Dùng một tay vịn vào tay vịn ở cầu thang, bà gắng bước lên tầng cấp cầu thang.

- Bà đi đâu thế, bà Lally? - Một giọng nói khô khan cất lên, Lally kêu lên một tiếng và suýt nữa là ngã ngửa xuống đất. Bà cố gượng để giữ cân bằng và để tranh thủ thời gian. Bà từ từ quay lại, trước mặt bà, anh chàng Olendorf đang nhìn bà, vẻ mặt hăm dọa. Thì ra anh ta đã canh chừng bà sát nút, y như Rosie lo sợ. Hắn ta giả vờ đi ăn trưa để rình bắt cho được bà. Bà lén thả cái chìa khóa vào túi xách, không biết anh ta có thấy không.

- Bà Lally, tôi hỏi bà đi đâu ở đây?

Bên cạnh bà, máy điện đang nổ ầm ầm, phía trên đầu, có chuyến tàu đang chạy rầm rầm ở một bến ga nào đây. Bà đứng yên không nói được lời nào.

Bỗng bà nghe từ trong một góc tối phát ra tiếng mèo kêu rùng rợn, tiếng gừ gừ gay gắt. Trong óc bà nảy ra một ý kiến. Bọn mèo! Bà đưa tay run run chỉ những cái bóng gầy trơ xương, sợ sệt, trốn tránh.

- Anh nhìn kìa, chúng đói trơ xương! Tôi đến để cho chúng ăn cái gì. Tôi định cho chúng ăn đây! - Bà lôi nhanh trong túi xách ra cái khăn rách gói những mẩu vụn bánh mì bà ăn còn lại.

Người bảo vệ nhìn cái khăn cũ dơ bẩn, ánh mắt ghê tởm, nhưng khi anh ta cất tiếng nói, giọng anh bớt gay gắt:

- Tôi cũng thương chúng, nhưng bà không có việc gì để làm ở đây hết. Hãy ném các thứ ấy cho chúng rồi cút khỏi mắt tôi ngay. - Anh ta đưa mắt nhìn lên cầu thang, nhìn cánh cửa phòng một lát, ánh mắt phân vân. Tim bà Lally đập thình thịch, và lấy cái xách, đi bước thấp bước cao đến phía các con mèo, ném những mẩu vụn bánh mì cho chúng, nhìn chúng chen nhau đến vồ lấy.

- Ông thấy chưa, chúng đói meo. - Bà cố gây cảm tình với anh ta - Chắc ông có nuôi mèo ở nhà chứ, phải không ông Olendorf?

Bà giả vờ bước đi, hy vọng anh ta đi theo bà, nếu anh ta có chìa khóa riêng để vào được phòng này thì sao nhỉ? Nếu anh ta tìm thấy cô gái, thế nào họ cũng thay ổ khóa khác, có thể họ còn trừng phạt cô ta nữa.

Anh ta ngần ngừ một lát, rồi nhún vai, bước theo bà. Anh ta đáp:

- Tôi có nuôi chứ, nhưng vợ tôi không thích mèo, từ khi bà ấy mất con mèo quý thì không muốn nuôi nữa.

Trở lại phòng đợi, bà Lally nhận thấy tim mình vẫn còn đập thình thịch. Thế đấy, một lần nữa, bà không vào được căn phòng của mình. Phải đợi đêm nay hết phiên gác của anh chàng Olendorf kia mới họa may. Nhờ bọn mèo làm huyên náo mà bà đã lục trong thùng rác lượm được mấy số tạp chí cũ và mấy tờ báo nhàu nát.