Cảnh Báo Rung Động

Chương 19: Bí mật




Đối diện với đôi mắt quyến rũ của anh, Tống Linh Linh cảm thấy hơi lúng túng.

“Tôi không…”

Giang Trục nâng mi, đôi mắt chứa ý cười như thật lại như giả: “Không cái gì?”

Tống Linh Linh im lặng.

Cô ngẫm nghĩ, lời vừa rồi của cô ở trong mắt Giang Trục còn không phải là không có lương tâm à?

Giang Trục quả thật có hút thuốc lá, nhưng anh cũng không nghiện thuốc mà chỉ khi nào phải quay đêm anh mới cần hai điếu để tỉnh táo, thời gian còn lại anh sẽ không động vào thuốc lá.

Ít nhất là Tống Linh Linh chưa từng thấy anh hút thuốc nơi đông người qua lại ở phim trường.

Bây giờ tránh ở chỗ khuất hút thuốc, cô đoán có lẽ anh đang phiền não chuyện gì đó.

Mà ngọn nguồn của phiền não lần này, rất có thể là vì cô.

Không phải Tống Linh Linh tự luyến, mà cô biết rõ ràng tác phong làm việc của Giang Trục.

Video quay cảnh NG của cô hôm nay được blogger tung lên mạng, ngoại trừ nhân viên công tác trong đoàn làm phim quay lén bán đi thì anh chẳng nghĩ tới gì khác.

Giang Trục sẽ không cho phép nhân viên công tác như vậy tồn tại trong đoàn làm phim của anh.

Tống Linh Linh không rõ có phải anh đã tìm được người tung video là ai, rồi đau đầu không biết nên xử lý thế nào không.

Hay là vẫn chưa tìm được, đang suy nghĩ xem đó là ai.

Nói tóm lại, bất kể là trường hợp nào, đối với Giang Trục mà nói đều là chuyện khiến anh phải suy nghĩ.

Anh suy nghĩ mới ở chỗ này hút thuốc giải sầu.

Cô thì hay rồi, không chỉ không nói một câu cảm ơn, còn nói anh lãng phí vì hành động “lịch sự” dập thuốc khi cô đi đến.

“... Không có gì.” Tống Linh Linh lúng ta lúng túng.

Giang Trục mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn hít khói thuốc à?”

Tống Linh Linh nghẹn họng: “Tôi không.”

Cô chỉ nhất thời nhanh miệng.

Giang Trục nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi thu ánh mắt về.

Tống Linh Linh do dự vài giây, vẫn là nhấc chân đi về phía anh.

Cô đến gần, đến mí mắt Giang Trục cũng không buồn nhúc nhích. Hai người cứ như vậy mà sóng vai đứng chung một chỗ, không ai mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh này.

Một lúc lâu sau, Tống Linh Linh mới không nhịn được mà nói: “Đạo diễn Giang, anh đang nhìn gì thế?”

Cô đã nhìn theo ánh mắt của Giang Trục, nhìn chằm chằm vách tường rêu xanh loang lổ trước mặt một lúc lâu.

“...”

Giang Trục nâng mi: “Cô cảm thấy tôi đang nhìn cái gì?”

Anh nghiêng đầu, đặt ánh mắt lên người cô.

Ánh mặt trời buổi sáng chói gắt mà tươi đẹp, xen qua kẽ lá lưa thưa mà chiếu lên người bọn họ.

Buổi sáng Tống Linh Linh đi ra ngoài ăn sáng không trang điểm. Dưới ánh mặt trời, Giang Trục như có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên hai má trắng nõn của cô, cùng với… bờ môi căng mọng hồng hào của cô.

Ý thức được điều này, Giang Trục hơi dịch tầm mắt.

Tống Linh Linh ngắm nhìn ngũ quan sắc nét của anh gần trong gang tấc, chợt bừng tỉnh.

Tuy đã lâu rồi, nhưng trong đầu Tống Linh Linh vẫn nhớ tới lời đánh giá của truyền thông dành cho đạo diễn mới Giang Trục trước đây.

Không nói tới cá tính Giang Trục khiến cho người ta hận đến nghiến răng, ngoài tài năng và sự nhạy bén đến kinh người, anh còn có cả gương mặt đẹp hơn cả nam minh tinh của anh.

Tống Linh Linh nhớ rõ ràng, khi bộ phim điện ảnh thứ hai của anh được công chiếu không có gì nổi trội, cư dân mạng còn hài hước nói không thì anh chuyển sang làm minh tinh đi. Bọn họ không muốn mua vé xem phim của anh làm đạo diễn, nhưng có thể vì gương mặt này của anh mà mua vé xem phim anh đóng.

Có thể ngắm nhìn anh một hai tiếng, cũng là một loại hưởng thụ.



Tống Linh Linh thất thần nghĩ, môi khẽ nhúc nhích: “Nhìn bóng của mình?”

Giang Trục bị câu trả lời của cô làm cho nghẹn: “Nhìn bóng của mình…” Anh dừng một chút, chỉ lên mặt đất: “Có phải tôi nên cúi đầu mới nhìn thấy được không nhỉ?”

Tống Linh Linh: “...”

Hình như là thế.

Cô chớp chớp mắt, vô cùng thành khẩn: “Tôi không biết.”

Ai mà biết được chứ.

Cô không phải con giun trong bụng Giang Trục.

Giang Trục mỉm cười, không trả lời vấn đề của cô.

Anh nhìn về phía cô: “Mỗi mình cô đến à?”

Tống Linh Linh gật đầu: “Mấy thứ kịch bản kia ở khách sạn rồi.”

Sợ mình phải quay trước nên cô nhờ tài xế đưa mình đến cửa phim trường rồi đưa Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu về khách sạn lấy hộ mình đồ.

Nghe thế, Giang Trục cũng không hỏi nhiều: “Đi thôi.”

Tống Linh Linh đồng ý.

Lúc hai người đi vào phim trường, cô rối rắm một lúc lâu, lại không nhịn được tính tò mò của mình: “Đạo diễn Giang.”

Giang Trục nhướng mày: “Muốn nói cái gì?”

“Trailer của phim chúng ta…” Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh: “... Là anh cắt ghép à?”

Giang Trục hơi giật mình, có vẻ như không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy.

“Hử?”

Tống Linh Linh dừng lại, chuông cảnh báo vang lên.

Cô chớp chớp mắt, vừa quan sát nét mặt của Giang Trục vừa tìm cớ: “Tôi thấy trên mạng thảo luận vậy.”

Sợ Giang Trục không tin, Tống Linh Linh còn bổ sung: “Bọn họ nói phong cách trailer giống cách cắt ghép của bộ phim điện ảnh anh từng tham gia biên tập.”

Giang Trục ừ một tiếng, cũng không phủ nhận.

Tống Linh Linh nhìn thấy thái độ này của anh, khẽ thở phào.

Còn may, cô không bị lộ.

Mặc dù để Giang Trục biết cô là fans của anh cũng không sao, nhưng Tống Linh Linh có tâm tư riêng, cũng không quá muốn cho anh biết. Cô muốn giữ chuyện này thành bí mật nhỏ của riêng mình.

=

Trở lại phim trường náo nhiệt, Từ Mãn là người đầu tiên nhiệt tình chào hỏi cô.

“Sao bây giờ cậu mới đến?” Anh ồn ào: “Cậu không có ở đây, có biết tôi phải nhận bao nhiêu áp lực không?”

Tống Linh Linh liếc nhìn anh ấy: “Áp lực gì?”

“Áp lực từ đạo diễn Giang ấy.” Từ Mãn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu không biết cả sáng nay sắc mặt đạo diễn Giang đều không tốt, tôi bị NG rất nhiều lần. Tôi nghĩ nếu tôi còn tiếp tục NG nữa, anh ấy sẽ cho tôi cút mất.”

“...”

Tống Linh Linh tưởng tượng hình ảnh kia, tỏ vẻ đồng tình với anh ấy.

“Không đến mức cho cút đâu.” Cô không để tâm an ủi Từ Mãn: “Đạo diễn Giang cùng lắm chỉ im lặng, cho phó đạo diễn Vương giảng diễn cho cậu.”

Từ Mãn cạn lời: “Đây không phải đáng sợ nhất à?”

Tống Linh Linh trầm ngâm suy nghĩ, cũng đúng.

Cô giống với Từ Mãn, không sợ bị Giang Trục dạy dỗ, nhưng lại sợ Giang Trục làm mặt lạnh.

Thỉnh thoảng cảnh quay của họ phải diễn đi diễn lại nhiều lần, mới đầu Giang Trục sẽ sầm mặt giảng diễn cho họ. Nếu anh nói mãi cũng không thông, anh sẽ tìm thêm biên kịch và phó đạo diễn.

Mọi người xúm lại phân tích mà còn chưa được, Giang Trục sẽ lạnh mặt, hờ hững hỏi: “Cảnh quay hôm nay, mấy người còn muốn diễn nữa không?”

Mỗi lúc như vậy, Tống Linh Linh đều sẽ kinh hồn bạt vía.

Cô tình nguyện bị Giang Trục mắng, cũng không muốn anh làm mặt lạnh.

Nghĩ đến đây, Tống Linh Linh cho Từ Mãn một ánh mắt đồng tình.

“Cậu vất vả rồi.”

Từ Mãn cười khẽ: “So với cậu, tôi còn tốt chán.”

Nói đến đây, anh nhìn xung quanh một vòng, hạ thấp giọng: “Cậu biết là ai tung video kia lên mạng không?”

Tống Linh Linh lắc đầu: “Cậu biết rồi à?”

Từ Mãn cũng lắc lắc đầu: “Tôi hỏi cả phó đạo diễn Vương rồi, anh ấy cũng không nói cho tôi.”

Tống Linh Linh cũng không bất ngờ.

Cô đoán hoặc là Giang Trục còn chưa điều tra ra ai tung tin, hai là thân phận của người tung tin không tiện để bọn họ biết vào lúc này.

Hai người đang thầm thì với nhau, bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng của phó đạo diễn Lâm.

“Từ Mãn, Linh Linh, hai người đang thì thầm to nhỏ gì thế?” Anh ta lớn giọng ồn ào, nhân viên công tác ở phim trường đồng loạt nhìn về phía họ.

Nhìn thấy hai người đang sánh vai đứng chung một chỗ, Từ Mãn còn phối hợp khom lưng nói chuyện cùng Tống Linh Linh, đôi mắt mọi người đều lấp lánh ánh sáng của sự tò mò.

Thấy hai người không phản ứng, trợ lý của phó đạo diễn Lâm chế nhạo: “Anh cũng nói rồi đấy phó đạo diễn, thì thầm to nhỏ lén lút thì không để cho người khác biết được.”

Từ Mãn cùng Tống Linh Linh nhìn thấy ánh mắt đối phương hiện lên ba chữ bất đắc dĩ.

Lúc phó đạo diễn Vương đang định lên tiếng phá vỡ không khí xấu hổ này thì Từ Mãn thẳng thắn cười với mọi người: “Tôi với Linh Linh đang nói chuyện mấy hôm nữa tôi phải đi tham gia hoạt động thương mại, để cô ấy đừng nhớ tôi quá thôi.”

Khóe miệng Tống Linh Linh khẽ giật nhưng vẫn phối hợp với Từ Mãn: “Ai nhớ cậu cơ?”

Nghe thấy lời này, Từ Mãn diễn nhập tâm thở dài lắc đầu: “Tôi chính là Trần Dặc của cậu, tôi phải xa cậu, cậu lại không nhớ tôi à? Cậu cũng thật nhẫn tâm.”

Tống Linh Linh nghẹn lại, đang muốn nói cậu diễn quá rồi.

Giang Trục không biết từ đâu đến chỗ hai người, đã nói trước: “Từ Mãn.”

“...”

Từ Mãn một giây biến sắc: “Đạo diễn Giang.”

Giang Trục nhìn anh ấy một cái, lại nhìn Tống Linh Linh bên cạnh, giọng điệu lạnh nhạt: “Lại đây tôi giảng diễn cho hai người.”

Hai người đối mặt, ăn ý đồng thanh: “Vâng.”

Giang Trục: “...”

Giảng diễn xong, Tống Linh Linh và Từ Mãn thực hành.

Trạng thái hai người đều không tệ, quay chụp cả buổi sáng rất thuận lợi.

=

Nghỉ ngơi giữa trưa, Tống Linh Linh cầm điện thoại từ chỗ Lâm Hạ.

Cô dùng nick phụ đăng nhập Weibo, lượt chia sẻ Weibo của “Hẻm nhỏ” kia đã lên đến trăm mấy nghìn.

Cô lại mở xem bình luận, nhìn thấy có người khen kỹ thuật diễn của cô có tiến bộ, Tống Linh Linh lặng lẽ cong cong môi.

Cô không sợ bị mắng, nhưng cô muốn bị mắng phải thật xứng đáng.

“Chị Linh Linh, chị xem gì thế?” Lâm Hạ đi mua cà phê cho cô về, nhìn thấy Tống Linh Linh đang cười ngây ngô.

Tống Linh Linh nhận lấy cà phê uống một ngụm: “Xem mọi người đang khen chị.”

“...” Lâm Hạ không nói gì, kín đáo thở dài: “Chị nói xem, tại sao cư dân mạng lại có thể gió chiều nào xoay theo chiều đó như vậy?”

Cô ấy hơi buồn bực: “Mắng chị một hồi lại khen chị một hồi, bọn họ không thể tin tưởng chị một chút được sao?”

Tống Linh Linh vỗ vai cô ấy như trấn an, cười nói: “Hiện tại chị không có tác phẩm trong tay, em nghĩ cư dân mạng làm sao tin chị được?”

Lâm Hạ nghẹn lời.

Tống Linh Linh nhìn siêu thoại, bình tĩnh nói: “Muốn người khác tin tưởng chị, trước tiên chị phải cho mọi người thấy được thực lực của mình.”

Lâm Hạ biết lời cô nói là thật, nhưng cô lại đau lòng cho Tống Linh Linh.

Vai diễn lần này của Tống Linh Linh không phải do đi cửa sau có được, cũng không phải do đạo diễn mù mắt nhìn trúng cô. Nhưng mấy cư dân mạng này đã cảm thấy cô không danh chính ngôn thuận, từ ngày công bố diễn viên đã liên tục không ngừng nhục mạ, bôi đen cô.

Tin nhắn gửi đến Weibo cô, anti fans đông hơn fans rất nhiều lần.

Cũng may Tống Linh Linh không thích vào xem, thỉnh thoảng có việc cần cô sẽ cho Lâm Hạ đăng nhập vào nick mình giải quyết.

Nếu không, Lâm Hạ thật sự sợ Tống Linh Linh sẽ nghĩ quẩn trong lòng mất.

Nhìn dáng vẻ Lâm Hạ muốn nói lại thôi, Tống Linh Linh thoải mái cười: “Đừng lo, ngày tháng còn dài, chúng ta cứ từ từ.”

Lâm Hạ bất đắc dĩ gật đầu: “Hi vọng trailer này có thể làm mọi thứ chuyển biến tốt đẹp.”

Tống Linh Linh cũng đồng ý.

Dứt lời, điện thoại cô có tin nhắn từ Wechat.

Tống Linh Linh vừa mở ra, là Phạm Gia Việt gửi tới.

Phạm Gia Việt: [Linh Linh, người đại diện của tôi nói phim mới của chúng ta sắp lên sóng, sắp xếp cho chúng ta một buổi ghi hình gameshow, bao giờ thì cô về Bắc Thành?]

Tống Linh Linh nghĩ rồi đưa ra một câu trả lời ổn thỏa: [Chưa rõ nữa.]

Phạm Gia Việt: [Vậy đi, nhiệm vụ quay phim bên kia của cô có vội lắm à?]

Tống Linh Linh: [Ừm.]

Phạm Gia Việt: [Vậy tôi đến thăm cô.]

Không chờ Tống Linh Linh trả lời, anh ta lại nhắn đến một tin: [Hai ngày nữa tôi cũng phải đi Nam Thành tham gia hoạt động thương mại. Người đại diện của tôi hi vọng chúng ta có thể làm quen trước khi lên gameshow. Tôi hết bận sẽ đến thăm phim trường, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm, như vậy có được không?]

Nhìn thấy tin nhắn này của anh, Tống Linh Linh rơi vào trầm tư.

Lâm Hạ ở bên thỉnh thoảng liếc nhìn cô đã thấy có phần không ổn.

Cô ấy tò mò, thò đầu sang đọc tin nhắn rồi cảm thấy cạn lời.

“Phạm Gia Việt?” Lâm Hạ cướp lấy điện thoại của cô, sau khi nghiêm túc xem kĩ cuộc đối thoại của hai người: “Sao anh ta còn có mặt mũi đến thăm chị chứ?”

Tống Linh Linh nhún vai.

Lâm Hạ nhíu mày, bênh vực người của mình: “Chị Linh Linh, chị không được đồng ý! Rõ ràng anh ta muốn ké fame của chị. Chị quên trước đây anh ta đã đối xử thế nào với chị à?”

Tống Linh Linh đương nhiên không quên, cô cũng nhìn ra Phạm Gia Việt muốn làm gì.

Năm ngoái đúng thật là cô hợp tác diễn với Phạm Gia Việt trong bộ phim kia. Ban đầu khi tìm đến Tống Linh Linh, nam chính và diễn viên khác còn chưa được định.

Đó là câu chuyện trong bộ phim xảy ra ở thị trấn nhỏ, hơi thở cuộc sống rất mạnh mẽ.

Sở dĩ Tống Linh Linh nhận vai cũng vì lý do này.

Sau khi lựa chọn cô, đoàn phim lựa chọn nam diễn viên có đột hot, Phạm Gia Việt.

Phạm Gia Việt xuất thân idol, kỹ thuật diễn không tốt lắm, nhưng lại đẹp trai, nên có không ít fans bạn gái.

Ngoài anh ta ra, cũng có một nam diễn viên vừa mới tốt nghiệp không có tiếng tắm gì nhưng có không ít fans nữ tham gia.

Cốt truyện của bộ phim này, tuyến tình cảm không nhiều lắm. Vai nam nữ chính cũng phải đến cuối cùng mới cho thấy lòng mình, sau đó là kết cục nắm tay ở bên nhau.

Ít nhất ban đầu Tống Linh Linh nhìn kịch bản chính là như vậy.

Chẳng qua sau khi khởi máy không lâu, tuyến tình cảm của câu chuyện thêm bớt không ít. Nhưng thêm vào không phải Tống Linh Linh, mà là nữ idol khác cùng với Phạm Gia Việt.

Cuối cùng sau khi quay xong, suất diễn của hai vai nữ gần như ngang nhau.

Thật ra cũng không phải không thể chấp nhận, bản thân Tống Linh Linh cũng không thích diễn tình cảm.

Cô diễn tình cảm rất tệ, lúc chọn kịch bản sẽ ít khi chọn diễn có tình cảm nhiều.

Lâm Hạ mới là người tức giận nhất, vì sau khi Phạm Gia Việt đến đoàn làm phim thì từng đến gõ cửa phòng Tống Linh Linh.

Sau khi bị Tống Linh Linh từ chối, anh ta đã kết hợp với một nữ idol khác. Hai người ở đoàn phim xa lánh Tống Linh Linh, không chỉ chiếm suất diễn vốn thuộc về cô, còn ngáng chân cô không ít lần.

Sau lưng Tống Linh Linh không phải công ty lớn, không có ai chống lưng, fans cũng không nhiều như idol kia, vì thế cô chỉ có thể nhịn.

Nhưng hiện tại lại khác.

Lâm Hạ không dám nói Tống Linh Linh có người chống lưng, hay có fans rồi.

Nhưng cô không cho phép loại người suy đồi đạo đức, gió chiều nào xoay chiều ấy đến ké fame chị Linh Linh của cô.

“Chưa quên.” Nhìn dáng vẻ tức giận của Lâm Hạ, Tống Linh Linh vội vàng lên tiếng: “Chị sẽ không đồng ý để anh ta đến.”

Lâm Hạ: “Vậy còn được.”

Nói đến đây, cô ấy lại lo lắng: “Nhưng hai người còn phải cùng nhau quay gameshow.”

Phải lộ mặt trước màn ảnh cùng nhau, có một số việc rất khó khống chế.

Tống Linh Linh: “Phim sắp chiếu, chuyện này không có cách nào tránh được.”

Cô an ủi Lâm Hạ: “Yên tâm đi, chị biết nên làm thế nào.”

Lâm Hạ vâng vâng hai tiếng, dặn dò cô: “Nhưng chị ngàn vạn lần không được cho anh ta cơ hội ké fame của chị đâu đấy.”

Tống Linh Linh chống cằm nhìn cô ấy cười: “Chị bảo đảm.”

Lấy lại điện thoại, Tống Linh Linh từ chối Phạm Gia Việt đi thăm ban.

Sau khi từ chối, cô lại ném điện thoại cho Lâm Hạ, tập trung xem tiếp kịch bản.

Chẳng qua Tống Linh Linh không nghĩ tới, da mặt nam idol kia lại dày như vậy.

Buổi tối kết thúc công việc xong về khách sạn, cô đã được Lâm Hạ báo rằng hôm nay Phạm Gia Việt giao lưu với fans trên phát sóng trực tiếp, còn đề cập tới phim mới sắp chiếu của họ. Sau đó anh ta lại thuận tiện nhắc tới công việc sắp tới, còn nói phải tới Nam Thành.

Khi fans hỏi anh ta đến Nam Thành có đi gặp Tống Linh Linh không, anh ta trả lời đến Nam Thành không thể không gặp Tống Linh Linh, còn khẳng định bản thân sẽ đến gặp, còn về Tống Linh Linh cũng không biết có hoan nghênh anh ta hay không.



Nghe Lâm Hạ thuật lại, Tống Linh Linh im lặng.

Sau một lúc lâu, cô xoa xoa đôi mắt chua xót, khó hiểu nói: “Người như anh ta, tại sao nhiều fans trên Weibo hơn chị?”

Lâm Hạ: “... Vì anh ta giả bộ tốt.”

Tống Linh Linh nghẹn lời.

Hai người đối mặt nhìn nhau, tiếng gõ cửa vang lên.

“Em mở cửa đi.” Tống Linh Linh lười nhác nằm liệt trên ghế sofa.

Lâm Hạ mở cửa ra, nhìn thấy người phía sau cánh cửa, lập tức thu lại nụ cười trên mặt: “Đạo diễn Giang.”

Nghe được lời này, Tống Linh Linh cũng nháy mắt sửa nằm thành ngồi.

Giang Trục nói tiếp: “Cô ấy đâu?”

Lâm Hạ nghiêng người, để cho Giang Trục vừa liếc mắt đã thấy được người trên sofa.

“Đạo diễn Giang.” Tống Linh Linh đi đến chỗ anh như học sinh tiểu học: “Anh tìm tôi có việc gì à?”

Giang Trục cụp mi: “Qua đây nói với cô chút chuyện.”

Nói xong, Giang Trục xoay người đi về hướng khác.

Tống Linh Linh ngây ra sau đó nhấc chân đuổi theo anh.

=

Hai người rời khỏi khách sạn, Giang Trục rẽ sang đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh khách sạn.

“Ăn tối rồi à?” Giang Trục hỏi cô.

Tống Linh Linh gật đầu: “Ăn rồi.”

“Salad?” Giang Trục đứng trước kệ hàng chọn đồ, thờ ơ dò hỏi.

Tống Linh Linh tiếp tục gật đầu.

Giang Trục không hỏi nhiều nữa.

Anh tùy tay lấy bao thuốc, đi đến quầy thu ngân tính tiền.

Bên cạnh quầy thu ngân có nổi lầu Oden(*), đi lại gần có thể ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

(*) Oden được xếp vào loại đồ ninh (hầm), tiếng Nhật gọi là 煮物, đôi khi còn được xếp vào loại lẩu. Các thành phần thường thấy ở Oden như sau: củ cải (大根), trứng luộc (ゆで卵), konnyaku (こんにゃく- làm từ khoai tây), thịt lợn hoặc thịt bò xâu lại thành chuỗi, thịt bọc trong đậu phụ…

Tống Linh Linh rất thích ăn lẩu Oden.

Ngửi thấy hương thơm, cô vô thức nuốt nước bọt.

Cô sợ bản thân không kiềm chế được sự dụ dỗ, không chờ Giang Trục lên tiếng đã ném ra một câu: “Đạo diễn Giang, tôi chờ anh ở bên ngoài.”

“...”

Bên ngoài là bóng đêm đen kịt. Ở ngoài cửa hàng tiện lợi có hai cái bàn hình chữ nhật có thể ngồi được.

Tống Linh Linh tìm chỗ cách xa cửa ra vào ngồi xuống.

Ngồi một lúc, Giang Trục mới từ bên trong đi ra. Lúc anh đi ra, trong tay không chỉ có bao thuốc và chai nước khoáng, còn có một phần lẩu Oden.

Tống Linh Linh: “...”

Mí mắt cô giật giật, ngước mắt nhìn về phía Giang Trục, uyển chuyển nói: “Đạo diễn Giang còn chưa ăn cơm à?”

Giang Trục: “Ừ.”

Anh nói tiếp: “Vừa mới họp xong.”

Tống Linh Linh à một tiếng, trộm liếc đồ ăn còn bốc khói mà anh đặt ở bên cạnh: “Anh Bân không gọi cơm hộp cho anh à?”

“Không.”

Tống Linh Linh kinh ngạc.

Giang Trục bổ sung: “Không có gì để ăn.”

Tống Linh Linh đã hiểu.

Im lặng vài giây.

Giang Trục hỏi cô: “Thích ăn gì với lẩu Oden?”

“Đậu hũ cá(*)…” Tống Linh Linh theo bản năng trả lời, mới nói ra ba chữ “đậu hũ cá” này, cô lập tức dừng lại.

(*) Đậu hũ cá: Là một sản phẩm được làm từ bột cá giống với hình thức và kết cấu của đậu phụ.

Cô đang nói gì thế.

Ngoài ý muốn là Giang Trục đẩy đẩy đồ ăn đến trước mặt cô.

“Ăn đi.”

Tống Linh Linh nhịn xúc động giơ tay ra, lắc đầu: “Chờ sau khi quay xong bộ phim này tôi sẽ ăn.”

Giang Trục liếc cô: “Nhịn được?”

“Vâng.”

Nhịn không được cũng phải nhịn, ai bảo hiện tại cô phải diễn Tô Vãn chứ.

Kiềm chế xúc động tiếp tục nhìn và ngửi của bản thân, Tống Linh Linh cứng ngắc đổi đề tài, dời sự chú ý của mình: “Đạo diễn Giang bảo có chuyện muốn nói với tối, là muốn nói chuyện gì?”

Giang Trục không vội trả lời.

Anh vặn chai nước bên cạnh, đặt sang chỗ Tống Linh Linh, giọng điệu lạnh nhạt như thuận miệng nói chuyện phiếm: “Nghe nói nam diễn viên cùng quay trước đây muốn đến đoàn phim gặp cô?”

“...?”

Tống Linh Linh sửng sốt, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề: “Đạo diễn Giang tìm tôi là muốn nói về chuyện này à?”

Nghe được lời này, Giang Trục thong thả ung dung nhìn về phía cô, bình thản nói: “Nói chuyện này trước.”