Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ)

Quyển 2 - Chương 7: Chơi đêm




Tối hôm đó, đoàn người nghỉ lại khách điếm ở Túc Châu. Đợi đến khi đêm khuya vắng vẻ, mọi người đều đã nghỉ, ta liền lặng lẽ bò dậy khỏi giường. Nói cho cùng, tuy ta đã dị dung thành bà già yếu ớt, nhưng bên trong vẫn chỉ là một tiểu a đầu trẻ ranh.

Bình sinh đây là lần đầu tiên ta đến nơi biên quan này, làm sao kìm nén được nỗi hiếu kì trong lòng? Huống hồ, ta vẫn còn tơ tưởng đến bộ váy Bắc Triều mà Lam Nhạn mặc lúc ban ngày, nhân đêm khuya vắng vẻ, đi kiếm một bộ về mặc thử xem sao.

Hơn nữa, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên ta ra ngoài như thế này.

Đám thị vệ đi theo ta, kể cả Thập Lục, luận về võ nghệ đều không bằng ta, muốn theo dõi ta không phải chuyện đơn giản.

Đương nhiên, ta cũng không dám đi cửa chính, mà nhảy luôn từ cửa sổ, men theo con ngõ nhỏ đằng sau khách điếm, đi thẳng ra ngoài, lên phố lớn trong thành Túc Châu. Đi được nửa đường, tìm đến cửa hàng ban sáng, may mà vẫn chưa đóng cửa, ta vào bên trong, nhìn váy áo treo đầy tường mà hoa cả mắt.

Ta chọn một bộ váy hoa mĩ nhất rồi trả ngân lượng.

Chủ tiệm cười híp mắt đón lấy tiền, gói ghém bộ váy đưa cho ta, nói: “Vị bà bà này thật là tinh tường, đây là bộ váy đẹp nhất của bản tiệm, cháu gái bà bà nhất định sẽ rất thích!”

Cháu gái của ta? Phụ thân của cháu gái chưa ra đời, ông nội của cháu cũng còn chưa biết là ai nữa kia!

Ta cười híp mắt nói: “Cháu gái nhà ta cực kì kén chọn quần áo, thân hình lão thân tương đối giống cháu gái, muốn thay cháu mặc thử xem sao! Nếu lão thân mặc lên thấy không đẹp hoặc không hợp, thì lão thân không mua bộ này nữa.”

Chủ tiệm cầm tiền trong tay mà cười khổ, nói như vậy thì chỗ tiền này đến tám chín phần mười là phải trả lại rồi.

Ta đi thẳng ra đằng sau thử quần áo, trường bào màu đỏ thắm, váy xếp nếp màu hồng, thắt lưng rộng thêu vàng, từng thứ một khoác lên mình. Đến khi mặc xong, ta chậm rãi bước ra, cười nói: “Y phục vừa vặn lắm, chỉ là không biết có đẹp không?”

Chủ tiệm nhìn ta, nhếch môi, cười cực kì cổ quái, “Đẹp lắm, đẹp vô cùng.” Đương nhiên ta biết vì sao ông ta lại cười cổ quái đến thế, một lão bà bà tóc bạc phơ lại mặc y phục thiếu nữ lòe loẹt, chủ tiệm có cười được cũng chẳng dễ dàng gì. Ta cười nhạt, rồi chống quải trượng nhanh chóng đi ra.

Túc Châu tuy nằm ở phương bắc, nhưng vẫn là một tòa thành trì phồn hoa. Tuy vào ban đêm, nhưng trên phố vẫn cực kì náo nhiệt. Đi xuyên qua dòng người, tìm đến một con phố vắng vẻ, nhìn quanh bốn phía không có ai, ta liền gỡ bỏ lớp mặt nạ nhăn nheo và mái tóc trắng ra, lại khẽ gõ long đầu quải trượng, biến quải trượng thành cây côn gỗ màu đen. Sau cùng sửa sang lại quần áo, thấy không có gì khác lạ, ta mới nghênh ngang rẽ từ trong ngõ ra, định đi chơi đêm ở thành Túc Châu, ngắm cho kĩ phong cảnh dị vực.

Diện mạo phố phường Túc Châu so với Nam Triều đã có chút khác biệt, dọc đường có rất nhiều sạp bán thịt nướng, khắp nơi sực nức mùi thịt, khiến ta thèm chảy nước miếng. Từ nhỏ ta đã mê mẩn các món ăn ngon, đó đều là nhờ công của vị phụ hoàng có tài nấu nướng cực cao của ta. Từ khi ta vẫn còn bú sữa, ngày ngày phụ hoàng đều nấu những món ăn ngon cho mẫu hậu, hương vị đó khiến ta và ca ca cai sữa từ rất sớm.

Lúc này, theo mùi hương đó, ta đi thẳng về phía một tiệm ăn ngoài trời. Chỉ thấy đầu bếp dựng một lò than bên hè phố, trên lò bắc một chiếc lưới sắt. Đầu bếp cầm từng miếng bắp bò và từng xâu thịt dê tươi, vừa xoay chuyển vừa rắc gia vị lên trên. Chẳng mấy chốc, bắp bò và thịt dê đã được nướng chín vàng. Hương vị đưa theo gió, mùi thơm hấp dẫn chưa từng thấy.

Đợi thịt nướng chín, đầu bếp liền bưng đến chiếc bàn đặt bên cạnh.

Nhìn món ăn, ta di chuyển về phía chiếc bàn, thấy người gọi món chính là nam tử tóc trắng áo tím bắt gặp lúc ban ngày. Khi nhìn gần, nam nhân này trông cực kì tuấn mỹ. Nhưng hiện giờ ta chẳng hơi đâu mà quan sát dung mạo đẹp đẽ của hắn, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào đồ ăn mà thôi.

Thấy nam nhân kia cầm một xâu thịt dê lên ăn một cách nho nhã, ta liếm môi, giơ ngón tay ra nói với đầu bếp: “Cho ta... hai mươi xâu thịt dê, hai mươi xâu bắp bò, hai mươi xâu thịt bò, hai mươi xâu... đây là thịt gì?”

“Thịt hươu!” Đầu bếp đang cúi đầu, nghe thấy giọng ta, liền ngước lên nhìn, ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Hắn nhìn ta một cái rồi khẽ đáp lời.

“Thêm hai mươi xâu thịt hươu.” Ta nói chắc chắn.

Lần này, ngay cả nam tử tóc trắng áo tím đang ngồi ăn kia cũng phải ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn ta. Những thực khách đang dùng cơm khác cũng không khỏi ngó ta một lượt.

Ta vỗ tay, cười tươi đi đến trước một chiếc bàn còn trống, ngồi xuống chờ đợi. Ánh mắt ta nhìn chằm chằm vào món ăn trong tay đầu bếp, tay cầm đũa, ta sẵn sàng ăn bất cứ lúc nào.

Không biết do ánh mắt ta nhìn xâu thịt quá thèm thuồng, hay do bộ dạng thèm ăn như sói đói của ta, khiến đầu bếp cảm thấy áp lực quá lớn, trán bị khói hun mù mịt, mồ hôi vã ra như tắm.

Hắn nhanh nhẹn xoay các xâu thịt, chẳng bao lâu sau, liền bưng ra tổng cộng tám mươi xâu thịt dê, bắp bò, thịt bò, thịt hươu mà ta đã gọi.

Từng đợt hương thơm xông vào cánh mũi, ta vội cầm xâu thịt lên ăn.

Không ngờ xâu thịt nướng này có mùi vị rất khác biệt, hơn nữa, quả thực ta cũng đói rồi. Ta ăn một xâu, lại ăn xâu nữa, tựa như gió cuốn mây trôi...

Khi ta ăn đến xâu thứ sáu mươi, liền phát hiện có rất nhiều ánh mắt khác thường xung quanh đang đổ dồn về phía mình, biểu lộ đầy vẻ kinh ngạc và hứng thú.

“Tiểu cô nương trông gầy gò thế kia mà ăn khỏe thật!” Một nam tử ở bàn bên cạnh hào sảng cười nói.

Lúc này ta mới hiểu ra vì sao họ lại nhìn mình. Trong lòng ta cười thầm, ta nào phải nữ nhân yếu đuối, chúng ta cùng là người luyện võ cả, được chưa? Ăn khỏe uống khỏe!

Khi ăn đến xâu thịt cuối cùng, quả thực ta cảm thấy rất no. Hối hận vì lẽ ra nên ăn ít đi một chút, còn lại ta sẽ đem về cho bọn Thập Lục.

Vừa nghĩ thế, ta liền nói với đầu bếp: “Thêm tám mươi xâu nữa ra đây!”

Vừa dứt lời, mọi người liền trầm trồ kinh ngạc.

“Vẫn còn ăn nữa sao? Tiểu cô nương này ăn khỏe thật, không sợ béo quay ra không lấy được chồng ư?” Có người khẽ nói.

Ta chẳng thèm quan tâm người khác nhìn nhận thế nào, cười tít mắt quan sát đầu bếp nướng thịt.

Đầu bếp trầm giọng nói: “Cô nương đợi một lát!”

Khi hắn nhanh nhẹn bưng thịt nướng ra, ta lệnh cho hắn tìm túi gói lại.

“Tất thảy bảy mươi xu!” Đầu bếp nói.

Ta giơ tay sờ túi tiền, bỗng nhiên sững người. Vừa rồi mải ăn, không ngờ quên mất, để mua bộ quần áo mới trên người, ta đã tiêu sạch tiền rồi.

Bây giờ biết phải làm sao? Ta xưa nay tiêu không hết tiền, chưa từng gặp cảnh ngộ khó xử thế này bao giờ.

Ta cầm xâu thịt, liếc mắt xung quanh, nghĩ nếu bây giờ bỏ chạy, chắc có thể thoát được tên đầu bếp trước mặt. Thế nhưng... làm như vậy hình như không được hay cho lắm.

Ta chỉ đành cười cười nói: “Chuyện này... Ta không đem theo tiền, có thể đợi lát nữa trả không?”

“Không thể thế được!” Gã đầu bếp chau mày, khoanh tay đứng trước bàn nói. Không ngờ tên đầu bếp này lại cố chấp như vậy.

“Ngươi yên tâm, ta không xù nợ đâu, ta sẽ đặt cây côn này ở đây.” Ta lại nói.

“Ở đây ta có nhiều gậy đốt lò lắm rồi!” Gã đầu bếp xua tay lẩm bẩm.

Cây côn của ta không phải vật tầm thường, vậy mà lại bị tên đầu bếp nói là gậy đốt lò. Đang lúc căng thẳng, chỉ thấy một giọng nói trầm ấm vọng tới, “Để ta trả thay cô ấy!” Người đó vừa dứt lời, liền có một luồng ánh sáng bạc vụt tới, một đĩnh bạc đã được quăng ra.

Gã đầu bếp giơ tay đón lấy, quay lại phía sau thi lễ.

Ai mà lại tốt bụng thế nhỉ? Ta quay đầu nhìn, trông thấy nam tử tóc trắng áo tím kia lạnh lùng nhìn mình một cái, rồi lại cúi đầu dùng cơm. Không ngờ hắn lại là người giải nguy cho ta!

Ta nhìn kỹ hắn, trông dáng vẻ hắn trạc tuổi bốn mươi, đường nét khuôn mặt khắc khổ nhưng trông quyến rũ vô cùng. Người này có vẻ cực kì thâm trầm, ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng. Tuy giải vây cho ta, nhưng bộ dạng hắn vẫn lạnh nhạt không hề thay đổi, trông chẳng giống người vừa ra tay tương cứu ta chút nào.

Thế nhưng, quả thực là hắn đã giải vây cho ta.

Ta đi đến trước bàn hắn, mỉm cười nói: “Đa tạ đại hiệp!”

Hắn ngẩng đầu hờ hững nói: “Không cần cảm tạ!” Nói đoạn, hắn lạnh lùng liếc nhìn ta, từ khoảng cách gần như vậy, ta phát hiện ra mắt hắn cũng màu tím, trong đêm đèn đuốc mơ hồ, lấp lánh như thủy tinh tím, cực kì đẹp đẽ. Nếu không phải ánh mắt toát ra quá sức lạnh lẽo sắc bén, ta nghĩ ta sẽ rất vui lòng ngắm nhìn đôi mắt ấy thêm một lúc nữa.

“Đại hiệp sống ở đâu? Ngày mai nhất định ta sẽ trả lại tiền!” Tuy người ta nói không cần cảm tạ, nhưng ta vẫn không thể nợ tiền được.

“Không cần đâu!” Nam tử áo tím ngẩng đầu lạnh lùng nói, “Nếu ngươi còn lằng nhằng nữa, ta sẽ rút tiền lại đấy!” Nói đoạn, hắn liền buông đôi đũa trong tay, cầm khăn lên lau miệng rồi đứng dậy.

Trong lòng ta hơi run, nói thực lòng, ta chưa từng thấy nam nhân nào đáng sợ như hắn, chỉ riêng khí phách uy hiếp người khác đã khiến ta cảm thấy bức bách đến nghẹt thở.

Hắn chẳng thèm nhìn ta, liền dẫn theo hai nam tử áo đen tiêu sái bỏ đi.