Cẩm Tú Đan Hoa

Chương 31




Tuệ Nương mấy ngày này sống rất là thoải mái, hai người Đại Tiểu Vương bà đều là những người rất có nhãn lực, nhà chủ giúp bọn hắn tìm được con đường kiếm tiền, nên rất biết ơn.

Ở trong nhà Đan Niên, hễ Tiểu Vương bà tử có chút rỗi rảnh liền cướp việc để làm, quét sân rửa nồi rửa chén, mọi thứ đều không cần Tuệ Nương động tay. Tuệ Nương mới đầu không đồng ý để nàng nhúng tay, sau lại thấy nàng kiên trì, bản thân mình khách khí nữa liền có vẻ rất hẹp hòi.

Hôm nay Tiểu Vương bà tử đến, vừa ngồi xắt táo, vừa cùng Tuệ Nương nói chuyện nhà. Thẩm Ngọc bởi vì mấy ngày liền toàn ngồi học, đã sớm chịu không nổi, ăn cơm trưa xong liền năn nỉ Tuệ Nương cho ra ngoài chơi. Tuệ Nương dặn không được dẫn muội muội ra suối, Thẩm Ngọc đáp ứng xong liền dắt Đan Niên chạy ra ngoài.

Thẩm Ngọc nắm tay Đan Niên ra ngoài, hỏi Đan Niên muốn đi nơi nào chơi. Đan Niên có chút thiếu hứng thú. Bởi vì Tuệ Nương ngàn căn vạn dặn không cho bọn họ ra suối bắt cá, Thẩm Ngọc là đứa sợ phiền toái, chắc chắn sẽ không dẫn mình đi, những nơi khác lại không có gì chơi, vài dặm thôn chung quanh, Đan Niên nhắm mắt lại đều có thể đi một vòng.

Hai đứa nhỏ đi dạo vòng vòng trong thôn, ngày thường đều có rất nhiều đứa nhỏ cùng tuổi chơi đùa náo nhiệt ầm ĩ, lúc này ngay cả cái bóng cũng không thấy.

Đột nhiên Thẩm Ngọc thấy có một đám người đang vây quanh nhà Tiểu Thạch, tâm tính thích náo nhiệt, liền kéo Đan Niên vội vội vàng vàng đi tới.

Từ sau lần Tiểu Thạch biến mất khỏi nhà bọn họ, Đan Niên liền phá lệ lưu tâm những chuyện phát sinh tại nhà Tiểu Thạch.

Sân bên ngoài có hai ba chiếc xe ngựa đang đậu khiến người chung quanh bàn tán không thôi. Người tới mặc quần áo bằng tơ lụa, là quản sự kiêm chưởng quầy có mặt mũi ở trấn trên. Lễ vật đem từ trên xe ngựa xuống có tới ba bốn gánh, mà nghe ngữ khí của hắn, như thể hận mình không phải là người nhà Tiểu Thạch.

Chờ hai đứa nhỏ chạy đến cổng lớn, người xem náo nhiệt đã sớm chật như nêm cối, Đan Niên nghe người ta nghị luận ầm ĩ, nói là có người đến nhà Tiểu Thạch để thương lượng hôn kỳ.

Nghe nói là cầu hôn, Đan Niên chợt nhớ tới cô cô Thúy Lan của Tiểu Thạch, nghe Ngô thị nói, bởi vì đồ cưới ít nên từng nháo chết đi sống lại.

Đan Niên và Thẩm Ngọc ỷ vào thân hình nhỏ, chỉ chốc lát liền chui đến phía trước đám người, thấy Thúy Lan mặt mày đắc ý đứng trước cổng lớn, không cho đoàn người đi vào. Có thể đi vào trong viện, không phải thân thích trong nhà thì chính là lão nhân trong tộc.

Thúy Lan thấy hai đứa nhỏ Đan Niên và Thẩm Ngọc ló đầu nhìn ngó nghiêng vào trong, liền thị uy cầm cây gỗ trong tay, dùng sức gõ gõ xuống đất, “Đi đi đi, về nhà mình đi, nhà của ta đang bận lắm biết không!”

Thẩm Ngọc “Hừ” một tiếng, mắng “Thế gian duy tiểu nhân cùng nữ tử nan dưỡng”, rồi dắt Đan Niên liền chui ra ngoài, khiến Đan Niên buồn cười không thôi.

Một bà tử từ trong hậu viện đi ra, nhất thời một đống người chạy lại vây quanh bà, hỏi thăm bên trong rốt cuộc có chuyện gì.

Bà tử kia thần bí hề hề úp úp mở mở, “Các ngươi đoán, quý nhân đó là tới cầu hôn ai?”

Thấy người chung quanh không hé răng, mặt mày chờ mong nhìn mình, bà tử đắc ý quơ quơ ngón tay, “Các ngươi đều đoán không được đâu, là tới thương lượng việc hôn nhân của cha Tiểu Thạch!”

Một câu nói giống như giọt dầu rơi xuống chảo nóng, bắn tung tóe. Người chung quanh ồn ào nghị luận lên, “Mẹ Tiểu Thạch mặc dù biến mất, nhưng vị trí chính thê vẫn còn nha, khuê nữ của nhà có tiền nào lại nguyện ý làm thiếp ở một nông hộ nghèo?”

Thấy người chung quanh đều không tin mình, bà tử kia nóng nảy, triệt để một hơi nói ra, “Lập Phong mấy năm nay đi làm thợ khéo cho gia đình giàu có ở Tụng Thành, người nhà kia rất có tiền, chỉ mỗi cửa hàng thôi đã có vài cái! Lại chỉ có một đứa con gái độc nhất, cố tình coi trọng Lập Phong, nên hai nhà đã đem hôn sự định ra rồi, chỉ cần tuyển chọn ngày cát tường sẽ quá môn!”

Mọi người thế này mới hiểu rõ, ào ào nói là cha Tiểu Thạch được người nhà giàu coi trọng. Một người đàn ông trung niên mang theo ngữ khí vui sướng khi người gặp họa, nói, “Lập Phong thế này là muốn đi ở rể cho nhà người ta a.”

Bà tử kia đại khái là thân thích gì đó với cha Tiểu Thạch, nghe lời này liền vẻ mặt không vừa ý, hai tay chống nạnh, ngẩng cằm lên, “Vậy cũng là do Lập Phong nhà chúng ta dung mạo tốt. Liền ngươi, mắt lão lại thêm một cây gậy, dù có lạch bạch tới cửa xin ở rể, người ta cũng không muốn a!”

Nam nhân nói chuyện bị mất mặt, ngượng ngùng nở nụ cười, lại ra vẻ hâm mộ đi cà nhắc nhìn vào trong viện.

Bỗng nhiên một nàng dâu tuổi còn trẻ hỏi: “Vậy mẹ Tiểu Thạch làm sao đây? Đại tiểu thư nhà giàu đó cũng không thể gả lại đây làm thiếp a!”

“Phi phi phi, ta nói a, mấy tân nương tử từ ngoại thôn gả tới như các ngươi thật đúng là không có nhãn lực, nữ nhân đáng xấu hổ sớm đã không biết chết ở đâu rồi! Nàng ta còn có thể cản trở tiền đồ của đại điệt tử ta sao?!”

Đan Niên nghe đến đó, dù là tên đần cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Nàng đột nhiên có chút sợ hãi. Những người vây xem này là thế nào? Sao ai cũng hâm mộ khi thấy cha Tiểu Thạch sắp sửa phát tài? Sao không thấy hắn đã vì cưới tiểu thư phú hộ mà đẩy thê tử kết tóc và con của mình vào tuyệt cảnh?

Thẩm Ngọc thấy sắc mặt Đan Niên không ổn, nghĩ là nhiều người quá làm Đan Niên ngộp thở, liền nhanh chóng kéo Đan Niên về nhà.

Về đến nhà, Thẩm Ngọc vội vàng nói cho Tuệ Nương và Thẩm Lập Ngôn biết chuyện cha Tiểu Thạch sắp cưới tân nương tử. Không đợi Thẩm Ngọc nói xong, Tuệ Nương roạt một cái liền đứng lên, “Là thật?”

Thẩm Ngọc không nghĩ tới Tuệ Nương có phản ứng lớn như vậy, nhất thời có chút sững sờ. Thẩm Lập Ngôn kéo Tuệ Nương ngồi xuống, trấn an nàng nghe Thẩm Ngọc nói hết lời.

Thẩm Ngọc vội vàng kể hết những chuyện vừa thấy vừa nghe được cho cha mẹ nghe, cuối cùng còn hổ thẹn nói không chăm sóc tốt muội muội, quá nhiều người nên làm Đan Niên ngộp thở. Từ lúc Đan Niên về nhà đến giờ, sắc mặt vẫn trắng bệch, thẳng đến lúc này mới lặng lẽ thở nổi.

Đan Niên ở trong lòng cười lạnh một tiếng, chỉ sợ đây mới là ý đồ chân chính của Thẩm Lập Phong, tuy nói là ở rể, nhưng chờ nhạc phụ nhạc mẫu hai chân giơ thẳng lên trời, gia sản của nhà vợ còn không phải đều là của hắn! Trách không được muốn nóng lòng định tội Ngô thị, nếu không mau trừ bỏ thê tử kết tóc vướng bận này, hắn sao có thể phát tài a!

Tuệ Nương ngã ngồi trên ghế, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, lẩm bẩm nói: “Trên đời này, lòng người khó dò a…”

Thẩm Lập Ngôn biết Tuệ Nương và Ngô thị giao tình không tệ, trấn an nói: “Trước sau mới chỉ một tháng, cha Tiểu Thạch liền gấp gáp muốn cưới tân nương tử! Ngay cả làm bộ làm dáng cũng giảm đi. Ta thấy, mẹ Tiểu Thạch đi rồi cũng là một chuyện tốt, đi theo kẻ lấy oán trả ơn kia, sớm hay muộn cũng sẽ bị ăn sạch đến xương cốt cặn bã cũng không thừa. Phùng chưởng quầy là người cực ổn thỏa, hai mẹ con họ đi theo hắn coi như là có dựa vào.”

Dứt lời, lại ôm lấy Đan Niên, vỗ về lưng trấn an hồi lâu, Đan Niên ghé vào lòng Thẩm Lập Ngôn, rầu rĩ nói: “Ngô thẩm thẩm sinh con cho hắn, còn hầu hạ mẹ hắn, muội muội hắn, hắn sao có thể ác tâm như vậy, bức tử Ngô thẩm thẩm a.”

Thẩm Lập Ngôn sợ run một chút, mới phản ứng được “hắn” trong miệng tiểu Đan Niên là chỉ cha Tiểu Thạch.

Bởi vì không muốn để Đan Niên tiếp xúc quá nhiều những thứ đen tối, Thẩm Lập Ngôn hàm hồ dỗ dành: “Đó là chuyện của người ta, cha Tiểu Thạch là người xấu, chúng ta về sau đừng để ý đến hắn là được!”

“Hắn nếu muốn cưới tân nương tử, hưu Ngô thẩm thẩm là được rồi, làm chi còn muốn vu oan người ta.” Đan Niên trong lòng hờn dỗi. Thời đại này, danh dự của nữ nhân lớn như trời, nếu Ngô thị không trốn, nàng chỉ còn cách thắt cổ nhảy sông.

Thẩm Lập Ngôn vỗ vỗ Đan Niên, gọi Thẩm Ngọc lại đây, dùng ngữ điệu ôn nhu như đang kể chuyện xưa, nói: “Đan Niên, A Ngọc, trên đời, có những người cảm thấy ngươi là vật cản trên con đường của hắn, vô luận ngươi cẩn thận lấy lòng hắn thế nào cũng đều không hữu dụng. Nếu chính mình không cường đại, chỉ có nước bị người ta đá.”

Đan Niên như trước im lặng không nói, đạo lý kia nàng biết, nàng kiếp trước không quen bạn trai, không hiểu chuyện tình cảm, nhưng lúc mẹ chưa qua đời, cảm tình với ba ba quả thật rất tốt.

Nàng không thể nhẫn nhịn chấp nhận chuyện Thẩm Lập Phong vì cưới con gái nhà giàu mà muốn hại chết mẹ của con trai mình, thê tử kết tóc của mình.

Thẩm Ngọc nắm chặt nắm tay, mặt mày nghiêm túc cam đoan với Thẩm Lập Ngôn, về sau tuyệt không lại ham chơi.

Thẩm Lập Ngôn thấy Thẩm Ngọc trở nên biết chuyện, vui mừng vỗ vỗ đầu Thẩm Ngọc.

“A Ngọc, con đừng oán cha mẹ ép con học ở trong phòng. Chúng ta là gia đình nông dân, tương lai Đan Niên lập gia đình, nếu nhà chồng đối đãi Đan Niên giống như đối đãi mẹ Tiểu Thạch, con làm ca ca nếu không có tiền không có thế, Đan Niên chẳng phải là mặc cho người ta khi dễ, đâu thể nào thay Đan Niên làm chủ? Con tưởng cậu của Tiểu Thạch không muốn che chở muội muội của mình sao?”

Thẩm Ngọc gật đầu đáp ứng, “Con nhất định sẽ chăm chỉ học hành, tương lai sẽ trút giận thay muội muội!” Giọng trẻ con non nớt của tiểu nam tử hán cộng thêm lời thề kiên định khiến Đan Niên vừa cảm động lệ nóng doanh tròng vừa đầu đầy hắc tuyến. Ca ca à, ngươi thật nghĩ tương lai ta về nhà chồng sẽ nhất định thiếu mạnh mẽ như vậy sao?!

Thẩm Ngọc dứt lời liền yên lặng trở về phòng đi học, Đan Niên cảm động rất nhiều, đồng thời cũng hạ quyết tâm, về sau không trêu cợt ca ca nữa, gây họa cũng sẽ không lại vu oan lên đầu Thẩm Ngọc. Thông qua chuyện này, Đan Niên rốt cuộc hiểu tầm quan trọng của mối quan hệ với ca ca nhà mẹ đẻ.

Cha Tiểu Thạch dựa vào người có tiền, đi làm con rể nhà người ta. Tin tức này hiện đang oanh động khắp toàn bộ Thẩm gia trang. Mấy ngày trôi qua, cô nương chưa quá môn kia lớn lên trông như thế nào, béo gầy bao nhiêu, năm tám tuổi leo cây ngã gãy chân đều bị người ta truyền nhau từng li từng tí. Năng lực truyền tin của người cổ đại tuyệt không thua kém với mấy trang web buôn chuyện thời hiện đại.

Tuệ Nương chỉ cần dẫn Đan Niên vừa ra khỏi cửa là có thể nghe được đủ loại phiên bản tin tức. Sơn thôn nhỏ vốn không có hoạt động giải trí gì, thật vất vả mới có một chuyện tiểu tử nghèo leo lên cành cao, tất cả mọi người đương nhiên dùng hết sức bàn tán, chỉ hận con nhà mình không có tiền đồ, không thể với lên nhà người có tiền.

Đan Niên cảm thán, không phải là một tên Trần Thế Mỹ sao, còn được thiên hạ thần tượng đến thế!

Phong ba đồn thổi chưa kịp qua, đã có người tới gõ cửa nhà Đan Niên.

Người đến là hai nam tử trung niên, một người có chút hơi mập mậo, gương mặt phúc hậu, mỗi bước đi cái bụng run lên một cái, còn người đi theo sau hắn thoạt nhìn giống tùy tùng.

Gã bụng bự tự giới thiệu mình là đại quản sự của Tiết gia ở Tụng Thành, Tiết lão gia nay sắp là thông gia của Thẩm gia trang, mười phần một bộ người một nhà.

Thẩm Lập Ngôn người khoác tấm ngoại bào, vừa luyện quyền xong, dù trời đã cuối thu nhưng trên đầu vẫn hơi chảy mồ hôi, Đan Niên vội vàng chân chó* dâng tấm khăn lông lên.

* chân chó = bộ dạng nịnh hót, lấy lòng

Thẩm Lập Ngôn chậm rãi lau mồ hôi, “Việc này ta có nghe nói, chúc mừng lão gia nhà ngươi!” Đan Niên ác độc bỏ thêm một câu phía sau, ‘chúc mừng lão gia nhà ngươi tìm được tốt con rể như vậy, chờ ngày nào đó lại có người càng có tiền coi trọng hắn, các ngươi chờ xem kịch vui đi!’