Cá Muối Cứu Thế

Chương 13: 13: Trò Chơi Chuyện Ma





Tốc độ mở cửa quá nhanh, gần như cùng một lúc với tiếng nói Vân Thiển vừa dứt.
 
Thứ mở cửa là một cái chân nhện.
 
Nữ nhền nhện vẫn còn giữ lại thị giác và thính giác của con người.

Cô ả treo người, hạ từ trên trần nhà xuống, nhìn chòng chọc cô gái tóc xoăn nâu trà, sau lưng là những người chơi bị khống chế, vẫn còn đang vùng vẫy.
 
Vân Thiển không thấy rõ ánh mắt Nữ nhền nhện như thế nào.
 
Nhưng Tống Hành Chỉ và Đặng Lan Lan lại thấy rất rõ.
 
Đó là ánh mắt thù hận giống như nhìn thấy tên đàn ông xấu xa bỏ vợ bỏ con, muốn nghìn đao vạn xẻo.
 
“Là mày, mày là con người phụ lòng tin của tao, tao phải hành hạ mày từ từ đến chết!” Nữ nhền nhện nhấn mạnh từng chữ một, có thể thấy mức độ thù hận của ả đối với Vân Thiển.
 
Vân Thiển: “Nói khoác không biết ngượng, nếu cô có thể giết tôi, tôi gọi cô một tiếng bà nội.”
 
Cô đứng hiên ngang ở cửa phòng y tế.

Nữ nhền nhện dự định tóm lấy cô, nhưng chân vừa nhô ra đã bị xích sắt to lớn trói buộc ở bên trong.
 
Phạm vi hoạt động của chuyện ma có giới hạn, bọn họ không thể rời khỏi phạm vi lãnh địa của mình.

Chuyện ma giáo viên chủ nhiệm là chuyện ma rừng cây nhỏ phía Nam, bà ta không có cách nào rời khỏi rừng cây.

Tương tự, Nữ nhền nhện là chuyện ma phòng y tế, phạm vi hoạt động chỉ có phòng y tế.
 
Ả chỉ đành trơ mắt nhìn Vân Thiển đứng cách mình một bước chống nạnh hống hách.
 
Bỗng Nữ nhền nhện chú ý Vân Thiển thỉnh thoảng liếc nhìn đám người đứng phía sau ả.

Sự lo lắng ẩn dưới đáy mắt được che giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị ả phát hiện ra.
 
Nữ nhền nhện cười khẩy trong lòng, so với những tên loài người khác, ả càng muốn mạng của Vân Thiển hơn.
 
Con nhỏ này chà đạp lòng tự trọng của chuyện ma, nhất định phải chết trong đau đớn cùng cực mới có thể an ủi tâm hồn lẫn thể xác tổn thương của ả.
 
Nữ nhền nhện từng bị giết một lần, sau khi hồi sinh, chấp niệm của ả chính là Vân Thiển.

Vì vậy vừa nghe thấy tiếng Vân Thiển, ả lập tức mở cửa.
 
Chứ không phải ả bị Vân Thiển mắng đến mở cửa như Đặng Lan Lan và Tống Hành Chỉ nghĩ.
 
Chân sau Nữ nhền nhện chậm rãi duỗi ra, muốn túm một người chơi uy hiếp Vân Thiển.
 

Gai nhọn trên chân móc vào lưng quần Văn Tư Thành.

Một tiếng “phựt” vang lên, dây lưng quần đứt lìa, Văn Tư Thành không hề sứt mẻ.
 
Nữ nhền nhện: “…”
 
Ả móc lấy Vương Tư Tuệ thân hình nhỏ nhắn, đặt trước mặt Vân Thiển tiến hành uy hiếp.
 
“Đây là bạn mày?” Nữ nhền nhện cắt rách mặt Vương Tư Tuệ, vệt máu chảy ra.

“Mày không nên hống hách như thế, mày tưởng không vào thì chẳng sao à? Tao sẽ xem đây như mặt mày, cắt nát bạn mày thành từng mảnh!”
 
Vân Thiển ngửi thấy mùi máu tanh.

Cô khịt mũi, hốc mắt lập tức ửng đỏ, nước mắt chực rơi, răng trên cắn môi dưới, bày ra dáng vẻ vô cùng để tâm.
 
Một chút sợ hãi, một chút lo lắng, còn có một chút hối hận.
 
Bộ dạng phải khiến cho người ta có cảm giác lung lay sắp ngã như đứng lưỡng lự trên vách đá, như vậy mới khiến kẻ địch có cảm giác thắng lợi.
 
Nữ nhền nhện thấy vẻ mặt của Vân Thiển biến đổi từ bình tĩnh ban đầu sang hoảng hốt không thể che giấu, trong lòng rất đắc ý.
 
Vân Thiển lên tiếng: “Thả bọn họ ra, tôi thế chỗ bọn họ.

Chẳng phải người cô hận là tôi sao? Bởi vì tôi từng giết cô một lần.”
 
Nữ nhền nhện nói: “Đây không phải đàm phán, mà là mệnh lệnh.

Mày không có tư cách ra điều kiện.”
 
Vân Thiển lại nói: “Cô không thể rời khỏi phòng y tế, chỉ cần tôi không vào, cô vốn không thể tổn hại đến tôi.

Nếu cô không thả bọn họ, tôi quyết không vào.”
 
Nữ nhền nhện lạnh mắt nhìn Vân Thiển, gai nhọn đâm xuyên cánh tay Vương Tư Tuệ.

Sắc mặt Vương Tư Tuệ trắng bệch nhưng không hề thét lên, chỉ bật ra tiếng rê.n rỉ, sức chịu đựng của cô rất mạnh.
 
“Đừng!” Vân Thiển hô lớn, hít sâu nói: “Cô giáo, em thực sự rất hối hận lúc trước làm cô bị thương, xin cô cho em cơ hội chuộc lỗi và cứu bạn mình.”
 
Rốt cuộc nước mắt nơi khoé mắt cô cũng chậm rãi rơi xuống.
 
“Nếu không thể cứu bạn mình, sự hi sinh của em chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
 
Thái độ Vân Thiển thành khẩn, ánh mắt lại chân thành tha thiết, Nữ nhền nhện quyết định cho cô một cơ hội nữa, để Vân Thiển và người chơi tiến hành trao đổi.
 
Tống Hành Chỉ muốn bước lên ngăn Vân Thiển, Đặng Lan Lan đã cản cậu lại: “Đừng vướng chân.”

 
Tống Hành Chỉ không biết tại sao với tư cách là đồng bạn của Vân Thiển, Đặng Lan Lan lại có thể lạnh lùng như thế.

Cậu gấp đến phát khóc, người khác có thể chết, nhưng Vân Thiển không thể.
 
“Không được, sao cô ấy có thể lấy mạng mình đổi mạng người khác? Cô ấy sẽ mất mạng đấy!”
 
Đặng Lan Lan giữ Tống Hành Chỉ lại, nhỏ giọng nói: “Đó là cảm xúc cô ấy cố ý tạo ra, cậu không nhìn thấy à?”
 
Tống Hành Chỉ đẫm lệ nhìn về phía Vân Thiển với khuôn mặt anh dũng hi sinh.

Cậu chỉ biết mặc dù cô vừa háo sắc vừa nặng như cái tạ đòn, nhưng cô rất lương thiện, không giả tạo, biểu lộ cảm xúc thẳng thắn, không hề che giấu.
 
Hẳn là cô thật sự muốn hi sinh để cứu đồng bạn… nhỉ?
 
Tống Hành Chỉ không dám chắc.
 
Vân Thiển bước nửa chân vào phòng y tế.
 
Tơ nhện trên người bọn Văn Tư Thành vừa mới buông ra, bọn họ lập tức lao vút khỏi phòng, lướt ngang qua Vân Thiển, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có.
 
Hiên nhiên Vân Thiển ngây người, cô đứng sững chốc lát, sau đó thở dài.
 
Nữ nhền nhện mỉm cười chờ đợi Vân Thiển bước vào mạng nhện của mình.
 
Vân Thiển lập tức rút chân lại, lùi người về sau.
 
“Sao mày dám!” Gai nhọn Nữ nhền nhện đâm vào mũi giày chân trước Vân Thiển, giữ cô lại rồi kéo trở về: “Tao quyết không để mày chạy thoát lần nữa!”
 
Không ngờ Vân Thiển lập tức cởi giày, nhảy về sau, người đã đứng ngoài cửa.
 
“Ngạc nhiên không, bất ngờ không, ai bảo trường học phát cho tôi nhiều giày như vậy!” Vân Thiển nheo mắt nhìn Nữ nhền nhện trong phòng: “Còn nữa, chớ nên tin lời phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp.

Mặc dù họ tỏ vẻ chân thành, nhưng đó cũng có thể là cảm xúc giả tạo.”
 
Nữ nhền nhện nhào về phía cửa, gào thét muốn giết Vân Thiển.
 
Cơ thể ả bị xích sắt trói chặt trong phạm vi phòng y tế, đôi càng ngoác to phun nọc độc, nhưng nọc độc kia vừa vượt khỏi phạm vi phòng y tế đã biến mất tăm.
 
Vân Thiển lễ phép giúp ả đóng cửa lại: “Cô giáo, đừng nóng quá, nóng quá dễ nổi mụn hư não nha.”
 
Nữ nhền nhện điên cuồng đập cửa.
 
Văn Tư Thành giơ ngón tay cái với Vân Thiển: “Vân chó(*), em được lắm!”

 
(*) Ngoài tên gọi nhân vật trong truyện thì nó còn là tên gọi tắt của chó điện tử đám mây, một công cụ GPS radar cảnh báo sớm.
 
Vân Thiển: “Phát âm tiếng Anh chuẩn chút đi.”
 
Văn Tư Thành: “Đây là tên thân mật anh đặt cho em, cho thấy quan hệ giữa hai ta rất tốt, càng mắng càng thân.”
 
Vân Thiển: “Văn heo?”
 
Văn Tư Thành: “Hay! Sao em biết anh cầm tinh con heo vậy? Cha anh đều gọi anh là heo mắc dịch.”
 
Vân Thiển: “…”
 
Trải qua lần này, rốt cuộc Đặng Chung không còn nhìn Vân Thiển và Văn Tư Thành bằng ánh mắt nhìn người chơi khiếm khuyết nữa.
 
Hai người này hành động không theo lẽ thường, mạch suy nghĩ chẳng giống người bình thường chút nào.
 
Vương Tư Tuệ, Thiên Hành Kiện và Lý Duy cảm ơn Vân Thiển, lần này nhờ Vân Thiển mà họ được cứu.
 
Lúc trước trải qua thế giới tận thế, mặc dù mục đích người chơi đều là cứu giúp thế giới tận thế, nhưng giữa các đội vẫn tồn tại quan hệ cạnh tranh, mức độ chỉ số cống hiến tại thế giới tận thế sẽ ảnh hưởng phần thưởng cuối cùng lúc rời đi.
 
Dường như quan hệ hỗ trợ giúp đỡ đơn thuần giữa những người chơi cũng không tệ.
 
Ở hành lang, Tống Hành Chỉ hất bàn tay kiềm chế cậu của Đặng Lan Lan ra, chạy tới chỗ Vân Thiển, lo lắng hỏi cô có bị thương không.
 
Đặng Lan Lan cúi đầu nhìn máy tính, trang web vẫn dừng lại chỗ chuyện ma Nữ nhền nhện.
 
Nhưng có chỗ khác trước, trang bài viết tăng thêm khu vực có thể bình luận.
 
Đặng Lan Lan kể phát hiện mới cho tất cả mọi người.
 
Đặng Chung, Vương Tư Tuệ, Thiên Hành Kiện, Văn Tư Thành, Lý Duy đồng loạt lướt nhanh qua màn hình máy tính, nhìn thấy mục chuyện ma trường học và nội dung chuyện ma bên trên.
 
Bài đăng chuyện ma Nữ nhền nhện tăng thêm chuyện đám người Đặng Chung bị Nữ nhền nhện săn đuổi và Vân Thiển dùng cách thức cực kỳ trơ trẽn lừa gạt Nữ nhền nhện lần nữa, cướp lấy con mồi từ tay ả.
 
Mọi người cho rằng nội dung bài đăng có thể thay đổi chuyện ma.
 
“Bình luận thử xem sao?”
 
“Viết cái gì đây, thêm điểm yếu cho cô ta?”
 
Mọi người đang thảo luận, Vân Thiển lên tiếng: “Vì chuyện bị giành con mồi , Nữ nhền nhện càng nghĩ càng tức, cuối cùng tức chết trong phòng y tế.”
 
Tất cả mọi người: “?”
 
Vân Thiển: “Thêm điểm yếu gì cũng phải tự mình đi làm, chi bằng viết chết luôn cho rồi.”
 
Nghe cũng có lý.
 
Đặng Lan Lan bình luận, trang web tự động cập nhật, bài đăng bên trên tăng lên.
 
“…Bạn có nghe chưa?” Tiếp đó là cuộc đời Nữ nhền nhện, câu kết biến thành: “Nữ nhền nhện nhìn cửa phòng đóng chặt, cơn tức trong lòng không thể tiêu tan, lửa giận tích tụ càng ngày càng nhiều, đến khi cơ thể ả không thể chịu đựng được nữa, chết cô độc trong phòng y tế.

Trước khi chết, ả vẫn còn nhớ tới nữ học sinh tóc nâu trơ trẽn kia.”

 
Phía dưới bài đăng tăng thêm một hàng nhắc nhở quản trị diễn đàng cấm bình luận.

Chừng nửa phút sau, trang web tự động chuyển tới mục Chuyện ma, tựa đề chuyện ma Nữ nhền nhện biến thành màu xám giống như chuyện ma bảng thông báo.
 
“Chẳng lẽ chết thật à?” Không thể tin được.
 
Lá gan Lý Duy lớn nhất, anh mở cửa phòng y tế, nhưng cánh cửa bỗng bốc cháy trước mặt anh rồi chậm rãi biến mất.
 
“Đây là gì?”
 
Màn hình máy tính giật liên hồi, vết máu chảy từ đầu màn hình xuống, nhuộm đỏ cả màn hình.

Chữ viết màu trắng trên phông nền màu đỏ đậm: “Chuyện ma: Trò chơi chuyện ma.”
 
“…Bạn có nghe nói đến Trò chơi chuyện ma chưa? Chỉ cần có 7 người trở lên biết được sự tồn tại của ‘Chuyện ma Kẻ ghi chép’, Trò chơi chuyện ma có thể chính thức bắt đầu! Tại trường học tên Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang, ba nghìn con người và ba nghìn chuyện ma bắt đầu Trò chơi chuyện ma.

Trò chơi không có quy tắc, chỉ cần số lượng tử vong trong thời gian đã định càng ít càng tốt.”
 
“Bên chiến thắng cuối cùng của trò chơi sẽ do Quan thẩm phán tuyên bố!”
 
“Phần thưởng bên thắng là trở thành chuyện ma, sự trừng phạt của bên thất bại là bị chuyện ma gi. ết chết.”
 
Tống Hành Chỉ lẩm bẩm: “Đây là cái gì?”
 
Đặng Chung: “Chúng ta trúng kế rồi!” Anh quắc mắt nhìn Tống Hành Chỉ: “Cậu có quan hệ gì với chuyện ma?”
 
Tống Hành Chỉ vẫn luôn điều tra chuyện ma, cũng muốn tìm người cùng điều tra chuyện ma.

Trò chơi chuyện ma yêu cầu 7 người biết đến sự tồn tại của chuyện ma, điều này không khỏi khiến người ta nghĩ Tống Hành Chỉ cố ý.
 
Tống Hành Chỉ bị doạ đến nói không nên lời.

Cậu cắn môi, lắc đầu lia lịa, mặt càng tái hơn.
 
Vân Thiển: “Anh trút giận vào cậu ấy làm gì, vốn dĩ chúng ta muốn biết thông tin chuyện ma nên mới tìm cậu ấy.

Chẳng qua cậu ấy đúng lúc nhặt được máy tính có thể tra tất cả thông tin chuyện ma.

Cho dù không phải cậu ấy, cũng sẽ có những người khác, vấn đề xuất phát từ máy tính kia.”
 
Tống Hành Chỉ trốn sau lưng Vân Thiển, sợ hãi nói: “Tôi không liên quan đến chuyện ma… ban đầu xuất phát từ hứng thú, sau đó bởi vì bạn bè mất tích… Tôi thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện này!”
 
“…Rè rè rè.”
 
Loa kết nối với phòng phát thanh và hành lang đột nhiên phát ra tiếng dòng điện rè rè liên hồi, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
 
Một giọng nam trầm thấp du dương truyền từ trong loa ra: “…Bạn có nghe chuyện liên quan đến Trò chơi chuyện ma chưa?…”
 
Tiếng phát thanh vang vọng mọi ngóc ngách trong sân trường, đèn ký túc xá lục tục sáng lên, học sinh và công nhân viên chức bị đánh thức khó hiểu lắng nghe tiếng phát thanh nửa đêm.
 
Bảo vệ nhìn đĩa chìa khoá biến mất trên vách tường phòng nghỉ, thấp giọng lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng vẫn bắt đầu.”
------oOo------