Bình Thiên Hạ

Chương 46




Edit: tiểu Viên

Ngâm tới ngâm lui trong thùng gỗ, dù thay cả nước nóng, nhưng cũng không phải kế lâu dài gì.

Cuối cùng cũng không thể tránh khỏi, mới mặc một bộ váy ngủ xanh nhạt đi ra. Tuy mái tóc dài đã được khăn lông dày hút bớt nước, nhưng vẫn hơi ẩm ướt, xoã ở phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn thuần khiết càng khiến người ta yêu.

Khi trở về phòng ngủ, phát hiện Kiêu Vương chưa ngủ, đang ngồi một mình trên nhuyễn tháp dưới hiên cửa sổ uống rượu với ánh trăng, thấy nàng bước đến, liền khẽ nâng chén rượu lên mời nàng.

Phi Yến đi đến, thấy rượu có màu hồng nhạt, cho rằng rượu mơ cũng giống như rượu chống phong hàn lần trước uống lúc nướng cá trong mưa ở Hầu phủ (chương 26), lần đó ngay cả Kính Nhu cũng uống hả hê mấy chén. Hôm nay đi bộ trên núi, chân bị nhiễm lạnh, hơi đau âm ỷ, vì thế thấy hắn đưa tới, liền đưa tay đón nhận, ngồi đối diện Kiêu Vương.

Ban đêm Phúc Sơn, thình thoảng gió truyền tiếng kêu của côn trùng mùa thu, tiếng tích tách của mưa còn đọng trên hiên quanh quẩn bên tai, hai người ngồi đối diện uống rượu, kèm theo một phần hạt dẻ, gan dê cắt nhỏ nấu chung với đường đỏ thành canh hồng.

Bữa tối hôm nay rất thịnh soạn, đầu bếp đi theo thấy thời tiết hôm nay lạnh lẽo, nên làm heo sữa quay, chả giò tùng nhung [1], củ sen chiên thịt và canh đậu hũ cắt sợi.

[1] tùng nhung: nấm matsutake

Nhìn thì thấy đơn giản, nhưng làm lại rất phức tạp. Heo sữa phải là heo khoảng ba tháng tuổi của phía nam, đầu bếp thoa khắp thân heo hơn mười loại hương liệu thảo dược, mát xa vài giờ, rồi lấy vải bông sạch bọc lại để ở nơi thoáng mát, sau đó mát xa rồi lại bọc, lặp lại nhiều lần để gia vị thấm sâu vào thịt. Tiếp theo thoa một lớp dầu thông lên khắp thân heo sữa quay mười phút để da heo dày hơn, rồi quay trên đống lửa năm tiếng, quay như vậy hơn xung quanh hơn mười thước đều có thể mùi thơm của thịt và thảo dược.

Kiêu Vương này bình thường thức ăn trong phủ rất tiết kiệm, không biết sao lần này ra phủ, lại muốn mọi thứ tinh tế xa hoa như thế.

Đáng tiếc, một phen công sức của đầu bếp lại không hấp dẫn được bao nhiêu với Trắc vương phi, cơm tối ăn không nhiều, nhưng trái lại món canh hồng ăn kèm chung với rượu thì nhịn không được ăn nhiều vài miếng.

Kiêu Vương chỉ uống rượu không nói, Phi Yến càng không nói chuyện, một tay khẽ giữ ống tay áo, lộ ra cổ tay mảnh khảnh trắng mịn nhẹ nhàng nâng chén rượu, yên lặng uống rượu chua ngọt trong chén sứ trắng. Đến khi rượu bên trong bầu rượu ấm chỉ còn lại một nửa, Kiêu Vương bỗng lên tiếng hỏi: “Nàng xem đêm nay, có giống đêm tập kích Du Châu không?”

Phi Yến nghe vậy, tay cầm chén rượu khẽ khựng lại, trong lòng hơi sửng sốt, vì sao hắn lại nhắc đến chuyện cũ hai người giằng co năm xưa.

Hơn nữa lần đánh đêm Du Châu ấy, Kiêu Vương thua, nếu không tính thù xưa, lại nhắc thất bại của mình trước mặt nàng, thật khiến người ta khó hiểu.

“Qua lâu lắm rồi, thiếp không còn nhớ rõ...” Phi Yến uống cạn nửa chén rượu còn lại, nói.

Nhưng Kiêu Vương vẫn không giảm hứng thú, vẫn híp mắt hồi tương như trước, nói: “Du Châu là vùng quan trọng nhất phía Bắc, ta biết nghĩa quân Bạch Lộ Sơn nhất định muốn chiếm nơi này, liền lập kế biến Du Châu thành vò rượu, dụ quân vào, giống như ta đoán, quả nhiên nghĩa quân xuất hết toàn bộ quân lực, vây đánh nơi phòng thủ yếu nhất của Du Châu.”

Phi Yến trầm mặc một lúc, hỏi: “Nếu Kiêu Vương đã tính sẵn kế, vì sao không bảo vệ sơn khẩu Bắc Dực ở Du Châu?”

Hai bên Du Châu đều là núi, lúc đó quân Bạch Lộ Sơn chia làm ba nhánh, một nhánh leo lên vách đá hiểm trở, từ sườn núi bắn tên tẩm dầu hoả vào trong thành, một nhánh tấn công cửa thành, còn mộtnhánh khác thì đến sơn khẩu Bắc Dực tạo thế gọng kìm vừa chặn quân Đại Tề tiếp viện cho thành Du Châu vừa trợ giúp tấn công khi phá được cửa thành.

Kế hoạch công thành lần đó là do Phàn Cảnh lập ra, hắn ta nóng lòng muốn chiếm Du Châu để mở rộng đường dinh dưỡng, không nghe nàng khuyên can, thừa dịp quân Tề trong thành Du Châu đi tiếp viện cho châu quận bên cạnh, liền tấn công chóp nhoáng chiếm lấy Du Châu.

Nhưng kế hoạch tấn công này của Phàn Cảnh nhìn như đã nắm chắc toàn bộ, nhưng lại quên một điều, bảo vệ sơn khẩu có thể chặn quân tiếp viện, nhưng nếu nơi đấy quân Tề đã bố trí mai phục từ trước, liền trở thành vũng bùn, rất khó rút về, một khi giao đấu, vậy nhánh nghĩa quân vào thành trước sẽthành cá trong nồi, chỉ có thể chờ bị đóng nấp nấu đến xương cốt không còn.

Nàng không đồng ý, nghi ngờ rằng Du Châu này đã bị Kiêu Vương tính kế trước. Nhưng lần đó Phàn Cảnh cứ khăng khăng làm theo ý mình. Nhớ khi đấy, sau khi nàng hết lời khuyên can nhưng không có kết quả, lần đầu tiên nàng theo đại quân của Phàn Cảnh đi canh giữ sơn khẩu Bắc Dực. Khi đó, nàng luôn dự cảm đêm tập kích này mơ hồ có gì bất thường, liền ôm quyết tâm sống chết với binh tướng.

Trong lần tập kích lần đó, khi cửa thành bị phá, chúng cố ngăn cản quân vào thành, khi đó Phi Yến hết sức ngạc nhiên và mừng rỡ. Vô cùng gian xảo như Kiêu Vương lại bỏ qua nơi dụ địch vây đánh này, thậtsự không phải cách hắn dùng binh.

Cũng từ lần đại thắng đó, lòng tin của Phàn Cảnh dâng cao, càng thêm bảo thủ cố chấp...

Vốn nghĩ rằng trận chiến kỳ lạ ấy khiếp này không lời giải, không ngờ dưới hiên cửa sổ mưa mùa thu của nhều năm sau, lại có thể thẳng thắn hỏi chủ mưu lúc đó.

Kiêu Vương nghe vậy cười, hàm răng trắng tinh khẽ loé sáng dưới trăng: “Hoá ra nàng biết... Sơn khẩu Bắc Dực lúc đó, thật ra Bản Vương đã sớm mai phục nghiêm ngặt từ lâu, nhưng khi chuẩn bị giương cờ đánh trống, thì ngạc nhiên thấy một giai nhân đứng tán cây phong đỏ. Nếu Bản Vương nhớ không sai, khi đó cũng như bây giờ, mặc bộ xanh nhạt, như tiên nữ cung trăng lạc xuống trần... Rất đẹp, rất dễ chú ý, dễ trở thành mục tiêu đao kiếm. Bản Vương một lòng muốn bảo vệ đoá hoa, nếu hai quân giao tranh, sợ kiều hoa sẽ tàn lụi dưới gót sắt loạn quân...”

hắn... thật sự vì mình mà bằng lòng không xuất một binh, buông tha trọng địa biên giới phía bắc? Hoang đường! Hết sức hoang đường!

Uất Trì Phi Yến nghe đến đó, tay cầm chén rượu bỗng mềm nhũn, chén rượu chưa kịp trượt xuống đãđược Kiêu Vương nhanh chóng đỡ lấy.

“Lần đó say rượu từ biệt ở dịch trạm, Bản Vương biết tronglòng Yến Nhi luôn nhớ thương Phàn Cảnh kia, vốn không muốn quấy nhiễu nghiệt duyên hồng trần, chỉ một lúc động tâm, không duyên tuyết nguyệt... Nhưng Phàn tướng quân thật sự không phải người yêu hoa, lúc đó Bản Vương nghĩ: nếu ta có được giai nhân như thế, sao có thể mặc nàng trong nguy hiểm, trong loạn quân chứ?”

Phi Yến muốn nói tiếp, nhưng cảm thấy cả người mềm nhũn, ngay cả hơi sức nói chuyện cũng khôngcòn, cơ thể ngã sang một bên, ngã xuống vòng tay Kiêu Vương.

“Ngươi cho ta uống... Uống cái gì?”

Trong lòng Phi Yến biết rượu mơ trong chén đã bị động tay chân, nếu không sao nàng chỉ uống có chút ít, cả người đã mền nhũn không còn sức lực thế này?

Kiêu Vương nhanh nhẹn ôm nữ tử mảnh mai vào lòng, không hề xấu hổ nói: “Vừa rồi thấy ái phi tắm gội nhiều giờ chưa chịu ra, vô cùng nhàn rỗi buồn chán, nên bôi chút dược an thần, thư giãn da thịt của thái y lên viền chén của ái phi. Mấy ngày nay ái phi cùng giường với Bản Vương, nhưng cơ thể mềm mại lúc nào cũng siết chặt, nửa đêm không ngủ, Bản Vương thấy rất đau lòng... Hôm nay hạ dược, có thể giúp ái phi giảm đau, ái phi không cần sợ, chút nữa sẽ chậm rãi thương yêu, tuyệt đối không làm Yến Nhi đau...”

Ban ngày thoáng vô tình thấy lưng hắn không hề có bất kỳ vết thương, lại thấy lúc đó Kiêu Vương cười vô cùng sâu xa, lo sợ tối nay gặp nạn, không ngờ hắn lại hạ dược mình, thật đê tiện!

Sau khi nhẹ nhàng đặt Phi Yến lên giường, linh hoạt cởi áo ngủ, chiếc yếm tơ tằm, hĩnh y, liền thấy trắng noãn lên xuống lắc lư khiến người ta yêu thương.

“Ngươi... Bỉ ổi...”

Nghe Phi Yến mắng, Kiêu Vương nhe răng cười: “Ái phi hiểu lầm tấm lòng thương hoa tiếc ngọc của Bản Vương rồi, nàng ta đã thành thân, làm sao được sủng hạnh, đều là bổn phận làm phụ nhân nàng.

Chẳng qua Bản Vương thiên phú dị bẩm, to lớn mạnh mẽ hơn một chút, thấy cơ thể ái phi mảnh mai, thương nàng lần đầu không thoải mái, nên lần này hạ dược, có thể giúp chịu đựng một lần, sau này sớm chiều chung đụng với Bản Vương, thấm dần mưa móc, sẽ có thể nếm được cảm giác cá nước thân mật...”

Phi Yến nghe những lời vô sỉ của hắn ngượng ngùng đến nhắm chặt mắt, sợ đến hồn bay phách tán, rốt cuộc là giấu độc xà mãng quái gì? Mà phải dùng dược mới có thể chịu đựng?

Lúc này gió thu đã lặng, nhưng trong rèm sa lại nổi mưa gió.

Phi Yến ở trong quân trại đã lâu, vốn nghĩ mình đã nhìn quen nam tử ngực trần thao binh luyện võ, cũng từng chứng kiến hai quân giao tranh đầu rơi máu chảy, nghĩ mình sẽ hiểu biết những nam nhân thô lỗ này hơn các nữ tử khuê các bình thường khác. Nhưng đến khi cả người không còn sức lực, bị đè chặt gắt gao dưới thân nam nhân thở dốc, mới bỗng giật mình, thì ra ở trên giường, dã tính của nam nhi không khác gì dã thú. Vẻ nhã nhặn lạnh nhạt hằng ngày, đều không còn một tăm hơi.

Những bà tử tì nữ đứng hầu ngoài cửa nghe tiếng lắc lư của ván giường lúc nửa đêm, lại nghe tiếng nũng nịu càng lúc càng đứt quãng của Trắc phi, liền nhìn nhau, thầm nghĩ: cũng không phải đêm tân hôn động phòng hoa chúc, sao Kiêu Vương lại không tiết chế, cứ như người chưa vợ bị bỏ phí đã lâu, làm thế nào cũng không thấy đủ? Chẳng lẽ muốn tân phụ nũng nịu mệt đến hết hơi?

Đến đêm khuya, khi có tiếng gầm nhẹ thoả mãn của nam nhân, thì tiếng ván giường trong phòng mới chấm dứt.

Lại thêm một lúc, Kiêu Vương mới bảo tì nữ ngoài cửa đem mấy chiếc khăn nóng và bạch trà ấm vào, rồi vén rèm đưa tay lấy mấy chiếc khăn, sau đó nghe trong màn Kiêu Vương thấp giọng nói: "Yến Nhi ngoan, ẩm dính thế này rất khó chịu, lau rồi ngủ tiếp, ngoan..."

Chỉ chốc lát, mấy chiếc khăn dính mùi xạ hương của giống đực được đưa ra.

Tì nữ đỏ mặt lấy khay tiếp nhận khăn trắng, rồi đưa ly trà tới, đến khi ly trà được uống hết, mới vội vàng đi ra, đóng kín cửa phòng ngủ.