Bảo Vệ Tình Yêu

Chương 4




11

Hai tháng tiếp theo, Thẩm Nguyệt cũng không đề cập đến chuyện vay tiền với tôi nữa.

Tôi tiếp tục giả vờ ngốc nghếch ở trường.

Cho đến tận khi lấy được bằng thạc sĩ, tôi mới có thể thả lỏng bản thân.

Để tránh kiếp này lại xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn, trong suốt mấy ngày thi đều là bố mẹ đưa tôi đi thi.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Nguyệt và Tần Tiêu còn cười hì hì chào hỏi tôi.

“Thu Thu, cố lên nhé, tớ còn muốn làm bạn cùng phòng với cậu đấy!”

Nhìn thấy đôi tay đang đặt lên bụng nhỏ của cô ta, tôi cười tủm tỉm gật đầu.

Sau khi phát bài, tôi đọc sơ qua các câu hỏi.

Nhờ ơn của Thẩm Nguyệt, khả năng tính nhẩm của tôi bây giờ đã tăng lên không ít.

Nhờ vậy mà trước khi hết giờ thi, tôi không chỉ có thể điền hết tất cả đáp án mà còn dư rất nhiều thời gian để kiểm tra lại bài nhiều lần.

Khoảnh khắc kì thi lên thạc sĩ kết thúc cũng là lúc tôi như trút được một gánh nặng.

Sau khi về nhà, Thẩm Nguyệt liên tục than thở với tôi là đề quá khó.

Tôi nghe thế thì chỉ cười mà không nói gì.

Kể từ lúc cô ta va vào con đũy tình yêu, cô ta còn chẳng thèm nghiêm túc làm hết một đề ôn tập nào, giờ làm bài không thấy khó mới lạ.

“Thu Thu, cậu thi có được không!?”

“Cũng giống cậu luôn, hic.”

Trả lời tin nhắn của cô ta xong, ba mẹ tôi đã đưa tôi đến sân bay, chuẩn bị lên máy bay đi du lịch.

Ban đầu tôi còn định đi cùng với Thẩm Nguyệt.

Nhưng chúng tôi bây giờ đã là kẻ thù rồi.

Tính tính thời gian, đợi đến khi tôi đi du lịch về, lúc đó Thẩm Nguyệt cũng đã mang thai được ba tháng thì phải?

Không biết cái tên Tần Tiêu kia biết được chuyện này sẽ phản ứng thế nào nhỉ.

12

Trước khi có kết quả, một nhà ba người chúng tôi đã đến thăm khoảng bốn thành phố.

Trong lúc đó, thỉnh thoảng Thẩm Nguyệt sẽ nhắn tin cho tôi, than thở rằng mang thai vất vả quá.

Cô ta nói mình phải chịu đựng rất nhiều, lúc ở bên cạnh Tần Tiêu cũng không dám thể hiện sự mệt mỏi ra ngoài.

Chỉ có trời mới thấu, tôi phải vất vả an ủi cô ta đến cỡ nào.

Ngày công bố điểm, tôi đánh đòn phủ đầu trước.

“Thẩm Nguyệt, cậu thi được nhiêu điểm vậy?”

Nhưng bất ngờ là, bên kia một lúc lâu cũng không trả lời lại.

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý.

Theo lý thuyết, Thẩm Nguyệt hẳn là phải rất quan tâm đ ến thành tích của tôi mới đúng.

Cho đến tận một tiếng sau, Thẩm Nguyệt mới gọi điện thoại cho tôi.

“Thu Thu, Tần Tiêu lừa tớ.”

“Cậu ta lừa gạt tình cảm của tớ huhu”

“Ý cậu là sao?”

Tôi thật sự rất shock khi nghe thấy Tần Tiêu thi cũng khá tốt.

Hóa ra không phải chỉ có mình tôi giả ngốc à?!

Cơ mà vì sao Tần Tiêu lại làm như vậy?

Bản thân cậu ta thì tốt thì cũng được đi, vì sao lại còn muốn trơ mắt nhìn cảnh Thẩm Nguyệt tụt lùi.

“Cậu ấy nói là hôm ấy bất ngờ phát huy tốt hơn ngày thường tí, cậu ấy cũng không ngờ tới.”

“Thu Thu, tớ chỉ thi được khoảng 300 điểm thôi à, phải làm sao đây.”

Sau khi tiêu hóa hết drama này xong, tôi ở đầu dây bên này khẽ cong khóe môi.

Xem ra, Tần Tiêu cũng không có tốt với Thẩm Nguyệt như tôi tưởng tượng.

Tôi trấn an Thẩm Nguyệt: “Cũng có thể là bất ngờ phát huy tốt hơn mọi ngày thật đó.”

“Không sao hết, đứa bé trong bụng mới chính là vốn liếng lớn nhất của cậu, cho dù cậu ta vì thi tốt mà không cần cậu nữa thì cũng không thể không quan tâm đ ến đứa bé được.”

“Nhiệm vụ quan trọng nhất của câu bây giờ là bắt lấy Tần Tiêu mà.”

“Ở cái nơi nhỏ bé này của chúng ta, chuyện cậu mang thai chắc chắn không thể giấu được, Tần Tiêu sau này có thể kiếm được việc làm ổn định lương cao, chính là đàn ông chất lượng cao, không thể vuột mất được.”

Thẩm Nguyệt im lặng, dường như đã hạ quyết tâm.

“Được rồi.”

“Thu Thu, cậu đúng là bạn tốt nhất của tớ.”

“Đúng rồi, nói chuyện nãy giờ quá trời mà tớ quên hỏi mất, cậu thi được nhiêu điểm?”

Tôi mỉm cười nhìn trang tra điểm trắng bóc.

Sau đó thâm sâu nói: “Không biết nữa, nó không hiện điểm lên.”

“Sao có thể vậy? Điểm thi của tất cả mọi người đều được công bố vào ngày hôm nay mà, có phải mạng của cậu bị chậm không.”

“Tớ vào trang công bố điểm được nhưng mà nó lại không hiện điểm của tớ.”

Thẩm Nguyệt tặc lưỡi: “Cậu thật là, thử tải lại trang vài lần đi, từ từ, cậu chắc chắn là đã vào trang mà thành tích chưa hiện ra à?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Nguyệt không nói thêm gì.

Rất rất lâu sau, cô ta cúp điện thoại một cái bụp.

Giờ phút này, tôi nhìn ra cửa sổ, vui vẻ từ tận đáy lòng.

Nỗ lực kiếp này của tôi giờ đã đơm hoa kết trái.

Tôi thì đã đạt được cái mình muốn.

Nhưng Thẩm Nguyệt lại nhận hai cú shock trong vòng một ngày ngắn ngủi.

13

Cô ta chắc hẳn đã bực bội một trận.

Sau khoảng nửa tiếng, di động của tôi reng lên ding ding ding ding.

Thẩm Nguyệt gọi tới, chửi mắng vô cùng mất dạy.

Nói ngắn gọn chính là: Tôi đã phản bội cô ta.

“Mấy người, mấy người đều giăng bẫy tôi, đều chơi xấu sau lưng tôi.”

“Được lắm được lắm, tôi không cùng đẳng cấp với cô đấy, nhưng mà cô nỗ lực vậy thì sao? Giỏi thì thi đậu vào phòng thí nghiệm tốt nhất đi, cũng chẳng phải loại giỏi giang gì, ở đây thể hiện cái gì? Giả vờ cái mẹ gì.”

Tôi ghi nhớ những lời cô ta nói, sau đó yên lặng nhất nút block.

Đã vậy rồi thì éo thèm giả vờ nữa.

Dù sao bây giờ cũng chẳng còn là bạn cùng phòng, cho dù Thẩm Nguyệt có muốn hại tôi cũng chẳng có cơ hội.

Nhưng không biết có phải nhờ mấy lời Thẩm Nguyệt nói không.

Tôi thật sự thành người đứng đầu khối.

Giáo viên từ những phòng thí nghiệm top đầu lần lượt gọi điện chào mời tôi.

Sau khi cúp điện thoại, còn có một số điện thoại lạ gọi cho tôi ba cuộc liên tục.

Sau khi lục lại trí nhớ một hồi, thế mà lại là số của Tần Tiêu.

“Nghe nói cậu là người đứng đầu kì thi thạc sĩ lần này nhỉ?”

Tôi nhẹ nhàng ừ một tiếng, không ngần ngại thừa nhận.

“Có việc gì sao?”

Tần Tiêu bên kia im lặng một lúc: “Bấy lâu nay không biết cậu giỏi như vậy đấy.”

Tôi nhíu mày, thật sự không muốn nhiều lời với kẻ đã giết mình trong kiếp trước này.

“Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”

“Từ từ đã!!!”

“Có chuyện này, dạo này Thẩm Nguyệt đang giận tôi, không phải hai người là bạn thân à? Cậu có thể giúp tôi khuyên nhủ cậu ấy không?”

Hơ.

Sau đó lại bị các người hại chết, giẫm lên vết xe đổ à?

Có ngu mới giúp, éo nhé!

“Chúng tôi không còn là bạn thân nữa rồi, ngại quá, không giúp được.”

Lúc tôi chuẩn bị cúp máy, Tần Tiêu lại nói: “Thu Thu, dạo này tính tình Thẩm Nguyệt càng ngày càng khó chịu.”

“Ai cũng dịu dàng ít nói như cậu thì tốt quá, tiếc là, tôi không rảnh, cậu rảnh thì tự mà khuyên nhủ cậu ấy đi?”

Tôi khẽ nhếch mép, cúp máy.

Hai người kia có phải đều bất bình thường không vậy? Một người thì chửi mắng tôi, người còn lại thì chạy tới làm tôi ghê tởm.

14

Để phòng ngừa việc bị hai người này trả thù, dạo này tôi rất ít khi ra khỏi nhà, ngay cả mấy lúc bạn bè tụ tập cũng không muốn đi.

Nhưng mà lần này Thẩm Nguyệt lại tag tôi trong nhóm lớp.

“Giáo viên và trợ giảng cũng sẽ tham gia buổi tụ tập đó.”

“Không cho trợ giảng mặt mũi thì cũng được, nhưng đến cả giáo viên cũng không cho thì?”

Haiz, cái này không đi không được rồi.

Nhưng để ngừa vạn nhất, tôi đã nhờ ba mẹ đưa đi đón về.

Ngày hôm đó, giáo viên tới thật.

Cô ấy thậm chí còn ngồi bên cạnh tôi: “Thu Thu à, tiếp tục nỗ lực, tranh thủ thi lên tiến sĩ luôn nhé!”

“Cô sẽ nở mày nở mặt lắm nếu có tiến sĩ từ lớp cô đó!”

Tôi đứng lên, mời giáo viên một ly đầy.

Nhìn vành mắt đỏ hồng của cô giáo, cổ họng cũng có chút nghẹn ngào.

Sau bao chuyện xảy ra, tôi biết để có được như hiện tại chẳng hề dễ dàng tí nào.

Vốn tưởng rằng có giáo viên ở đây, buổi tụ họp này sẽ không xuất hiện bất kỳ chuyện gì khác.

Chẳng ngờ, giáo viên chỉ ăn hai miếng đã đi, nói rằng sợ cô ấy ở đây mọi người sẽ không được thoải mái.

Thấy mịa rồi.

Thẩm Nguyệt buông thả hoàn toàn.

Giáo viên vừa đi, cô ta đã lập tức cầm nguyên bình rượu trắng đến bên cạnh tôi.

“Thu Thu à, hai chúng ta là bạn thân nhất trên đại học mà đúng không?”

“Ấy vậy mà, tớ là bạn thân của cậu, lại chẳng hề biết cậu học giỏi thế.”

“Ly rượu này coi như tớ xin lỗi cậu đi.”

Nhìn ly thủy tinh chân dài rót đầy rượu trắng, tất cả mọi người đều nhăn mặt.

“Thẩm Nguyệt à, uống nhiều rượu như vậy không tốt đâu.”

“Trên đời này không thiếu người bất chợt phát huy tốt hơn bình thường, không phải bạn trai cậu cũng vậy sao?”

“Này này này, đổi thành nước ngọt đi rồi tính tiếp.”

Có người cầm ly nước ngọt, tạo bậc thang cho Thẩm Nguyệt xuống, lại bị cô ta hất ra.

Ly nước đổ ướt người bạn học đó, nhưng Thẩm Nguyệt lại chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Cô ta nhìn tôi chằm chằm, lắc lư ly rượu trước mặt tôi.

“Uống đi.”

“Bạn tốt nhất của tôi à, chúng ta cùng uống đi, coi như chuyện cũ sẽ bỏ qua.”

Nhìn cái người vì ghen ghét mà gương mặt trở nên ác độc này, tôi bỗng cảm thấy có chút vui vẻ.

Ít nhất, tôi còn có để cô ta ghen tị.

Các phòng thí nghiệm top đầu đều vẫy tay với tôi, mà cô ta thì lại chỉ có bằng cấp, còn phải tạm nghỉ học ở nhà một năm để chờ sinh.

Nghĩ vậy, tôi nâng ly rượu lên.

“Được thôi.”

Tần Tiêu nhíu mày tới kéo tay Thẩm Nguyệt: “Cậu đừng quậy nữa được không?”

Nhìn hai người này, khóe môi tôi càng lúc càng cong hơn.

“Nhưng trước khi uống, tôi phải nói mấy lời đã.”