Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 39




Tề Quý Phi gần đây cảm thấy ngày càng khó chịu.

Từ sau khi Tề Thêu tiến cung, nàng mỗi lần đi chỗ Thái Hậu thỉnh an, Thái Hậu đều đối xử lạnh nhạt với nàng. Tề Quý Phi cũng biết, nàng lúc trước bởi vì ngu xuẩn lỗ mãng một lần lại một lần mất đi Thái Hậu tín nhiệm, nhưng là —— nàng cũng không cảm thấy Tề Thêu mạnh hơn nàng.

Tề Thêu cũng chỉ biết chút trò vặt bày ngáng chân người khác thôi, nữ nhân ích kỷ ác độc như vậy sao xứng được Thái Hậu ưu ái?

Nàng đi Vĩnh Thọ cung thỉnh an, Thái Hậu vừa mới dùng qua ngọ thiện, cùng Tề Quý Phi nói nói mấy câu liền kêu Tề Quý Phi về đi, nói là muốn nghỉ ngơi. Tề Quý Phi luôn luôn nghe theo Thái Hậu phân phó, chỉ phải quay đầu về Dao Hoa cung của mình.

Trong cung quý nhân thường thường không ra khỏi cửa, thân thể đều kiều quý, có thể đi bộ Tề Quý Phi sẽ không ngồi kiệu, trở lại trong cung nàng cũng không có việc gì làm. Thái Hậu tuổi cũng không tính quá lớn, việc quan trọng trong hậu cung đều là Thái Hậu tự mình chưởng quản, bà không tin Tề Quý Phi, cảm thấy Tề Quý Phi ngu xuẩn, cũng không chịu giao quá nhiều quyền lực cho Tề Quý Phi.

Lúc đi ngang qua chỗ ngoặt, Tề Quý Phi nghe được tiếng hai cung nữ: “Ta nói a, Quý Phi so Diễm phi nương nương kém xa……”

“Đúng vậy, Diễm phi nương nương luôn luôn ôn hoà, cho dù là cung nữ thái giám cũng nói chuyện thật nhẹ nhàng, chưa từng bày sắc mặt cho người khác nhìn, không giống Quý Phi, lần trước Quý Phi tới cung Thái Hậu, ta đưa nàng nước trà nóng một chút đã bị nàng trừng mắt, dọa ta nhém chút nữa là ném luôn chung trà.”

Sắc mặt cung nữ phía sau Tề Quý Phi nháy mắt thay đổi, tiến lên nói: “Nô tài nào lắm mồm dám nghị luận Quý Phi nương nương?”

Hai cung nữ ngẩng đầu liền thấy Tề Quý Phi, tức khắc sợ tới mức hai chân nhũn ra: “Quý Phi nương nương!”

Tề Quý Phi sắc mặt trướng đến đỏ bừng, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, hận không thể đem hai cung nữ này đánh chết.

Chính là hai cung nữ này là người trong cung Thái Hậu, đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân, Tề Quý Phi không thể tùy tiện xử lý.

Nàng tức giận đến bả vai phát run, nhấc chân đạp một trong hai người: “Ý các ngươi là bổn cung không bằng Diễm phi?”

Từ nhỏ đến lớn Tề Quý Phi ghét là có người so sánh nàng cùng Tề Thêu.

Nàng không có nhiều tâm tư như Tề Thêu, Tề Thêu từ nhỏ đã tiện. Trong phủ có thứ gì tốt, vốn dĩ nên là đích nữ như nàng hưởng trước, Tề Thêu cố tình ở trước mặt trưởng bối nói mình là muội muội, để tỷ tỷ chọn trước, ở trong lòng trưởng bối lưu lại ấn tượng khiêm tốn hiểu chuyện, lần sau có thứ gì tốt trưởng bối liền khuyên nàng phải nhường muội muội.

Mặt ngoài Tề Thêu giả bộ mình rất thích tỷ tỷ, không ngừng ở trước mặt cha mẹ ra vẻ mình thích nhất chính là tỷ tỷ, muốn cùng tỷ tỷ vĩnh viễn không xa rời nhau. Tới khi không có cha mẹ ở đó Tề Thêu liền cười nhạo nàng, mắng nàng vụng về, nàng đi nháo đến trước mặt cha mẹ, Tề Thêu lại khóc sướt mướt, bày ra bộ chính mình chịu ủy khuất rất lớn.

Rõ ràng Tề Thêu ngầm khinh thường nhất là hạ nhân trong nhà, cho rằng bọn họ xuất thân ti tiện, đối một ít hạ nhân không có chỗ dựa, không ở chức vị quan trọng châm chọc mỉa mai, có một lần nhập vào phủ một tiểu nha hoàn lớn lên xinh đẹp, Tề Thêu cầm chén trà nóng huỷ dung người ta, còn nói chính mình lỡ tay. Nhưng khi ở trước mặt cha mẹ Tề Thêu lại nịnh bợ lấy lòng, làm ra một bộ dáng quan tâm hạ nhân. Hiện giờ Tề Thêu vào cung, lại ở trước mặt Thái Hậu làm trò này, Tề Quý Phi nhớ thù trước hận cũ, làm sao không phẫn nộ?

Nàng đánh mất lý trí.

Tề Quý Phi nổi giận đùng đùng: “Bổn cung cùng Diễm phi kém xa? Lời này là ai dạy các ngươi nói?”

Ai cũng không dạy hai cung nữ này nói, thuần túy bởi vì Tề Thêu đối cung nữ Vĩnh Thọ cung, vô luận chức vị lớn nhỏ, toàn bộ đều thực bình dị gần gũi, còn thường xuyên thưởng bạc các nàng.

Tề Quý Phi trước nay đều cao cao tại thượng, một bộ dáng cao ngạo tự đại. Lần này vô tình bị Tề Quý Phi đụng phải.

Hai cung nữ quỳ gối trên đất, trong đó một người bị Tề Quý Phi đạp ngã trên đất, khay đồ trên tay cũng rơi đầy đất.

Một cung nữ khác khóc lóc xin tha: “Quý Phi nương nương! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ không nên ở sau lưng nói xấu ngài, không nên lắm mồm! Nhưng mà đây là bộ đồ mới Thượng Y Cục may cho Thái Hậu nương nương……”

Thượng Y Cục làm cung trang mới cho Thái Hậu vốn là làm xong sẽ tự mình đưa qua, nhưng Thái Hậu chờ không kịp sai hai cung nữ này qua canh khi nào làm xong thì mang về, hai cung nữ mang theo cung trang hồi cung, vừa nói chuyện vừa đi, không nghĩ tới gặp phải Tề Quý Phi.

Tề Quý Phi vốn dĩ lỗ mãng, nàng đang nổi nóng nơi nào nghe được hai cung nữ đang nói gì?

“Nương danh nghĩa Thái Hậu liền có thể khi dễ bổn cung? Hai cung nữ nho nhỏ các ngươi thật cho rằng có Thái Hậu chống lưng bổn cung liền trị không được các ngươi?” Tề Quý Phi lạnh lùng nói: “Phúc Tử, Tường Tử, lại đây! Vả rách miệng cho to!”

Hai gã thái giám đi lên: “Quý Phi nương nương.”

Tề Quý Phi tức đến hai mắt phun lửa: “Vả miệng các nàng!”

Hai gã thái giám thân thể khoẻ mạnh, một người giữ chặt một cung nữ, không đến nửa khắc chung gương mặt hai cung nữ bị đánh đến sưng to, khóe miệng chảy máu tươi, tiếng rên rĩ mơ hồ không rõ.

Lúc này, Tề Thêu đang đi tới Vĩnh Thọ cung, vừa lúc liền gặp được một màn này.

Nàng án binh bất động núp một bên trộm quan sát Tề Quý Phi bên này.

Tề Quý Phi nói: “Thái Hậu lúc này nghỉ ngơi, chờ Thái Hậu ngủ trưa tỉnh lại bổn cung lại đến Vĩnh Thọ cung một chuyến, nói cho Thái Hậu biết hai tiện tì các ngươi đã làm gì! Không có xé nát miệng các ngươi đã là bổn cung nhân từ!”

Nói xong Tề Quý Phi nổi giận đùng đùng hướng Dao Hoa cung đi.

Chờ Tề Quý Phi rời đi, hai cung nữ bị đánh đến hai má sưng to mới lau nước mắt, hai người cố sức nhặt quần áo trên mặt đất. Chuyện lớn như vậy hai người đều nản lòng thoái chí, hai người cũng biết chính mình phạm vào sai lầm lớn, chờ Tề Quý Phi tới trước mặt Thái Hậu chỉ trích các nàng ở sau lưng nói xấu chủ tử, y tính tình Thái Hậu hai người chỉ sợ không được chết tử tế.

Lúc này tiếng bước chân truyền đến, thanh âm nữ nhân ôn nhu loáng thoáng truyền vào lỗ tai hai người.

Tề Thêu cúi người xuống.

Nàng hôm nay mặc một thân cung trang hồng nhạt ôn nhu, trang điểm đến dịu dàng xinh đẹp, khẽ nhíu mày nói: “Hai vị không phải cung nữ tỷ tỷ trong Vĩnh Thọ cung sao? Vừa rồi sao lại chọc Quý Phi? Nàng từ trước đến nay tính tình táo bạo, hai người sao lại chọc tới nàng?”

Hai cung nữ rơi lệ nói: “Là hai chúng tôi sai, không nên ở sau lưng so sánh ngài cùng Quý Phi nương nương, nô tỳ nói ngài tốt hơn Quý Phi, Quý Phi tức giận liền đánh chúng tôi.”

“Quý Phi là tỷ tỷ bổn cung, bổn cung làm sao so được với nàng?” Tề Thêu ôn nhu lau vết máu trên mặt hai người, “Hai vị tỷ tỷ cũng quá đáng thương, vì Thái Hậu nương nương làm việc cuối cùng lại bị Quý Phi cho người đánh một trận. Quý Phi cũng thật quá đáng quá rồi. Đi, chúng ta cùng đi Vĩnh Thọ cung, bổn cung nhất định không để các ngươi chịu khi dễ.”

Hai cung nữ tất nhiên không phải người đặc biệt vụng về, nghe Tề Thêu nói xong hai nàng mở to mắt: “Diễm phi nương nương……”

Tề Thêu nói: “Bốn phía không có người khác, trừ bỏ người trong cung Quý Phi ai cũng không biết các ngươi nói nàng. Lát nữa bổn cung làm chứng cho các ngươi, nói các ngươi quẹo vào không cẩn thận đụng phải Quý Phi mới bị nàng đánh thành như vậy. Thái Hậu khẳng định sẽ tin lời chúng ta nói, sẽ không nghe Quý Phi.”

Mỗi người đều muốn giữ mạng, nghe Tề Thêu nói xong hai cung nữ cảm động đến rơi nước mắt, cơ hồ quỳ xuống: “Tạ ân cứu mạng của Diễm phi nương nương!”

Tề Thêu nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, bổn cung chính là không thể nhịn được khi thấy người khác bị khi dễ.”

Đoàn người tới Vĩnh Thọ cung, Thái Hậu vốn dĩ đang ngủ trưa lại bị cung nữ kêu dậy.

Hai cung nữ bị đánh này một cái gọi là Tuyết Nhi, một cái gọi là Trân Nhi, người trong cung mình Thái Hậu tất nhiên nhận ra. Nhìn Tuyết Nhi cùng Trân Nhi gương mặt sưng đỏ, hai mắt rưng rưng, Thái Hậu mất buồn ngủ vài phần, bà nhìn hai người: “Hai ngươi xảy ra chuyện gì?”

Tuyết Nhi cùng Trân Nhi quỳ gối trên đất: “Nô tỳ vô năng, mới vừa rồi không cẩn thận đụng vào Quý Phi nương nương, bị thái giám bên người Quý Phi nương nương đánh, quần áo của Thái Hậu cũng bị dơ.”

Thái Hậu nheo nheo mắt: “Quý Phi?”

Tề Thêu khô cằn cười một tiếng: “Mới vừa rồi ta cũng ở bên cạnh nhìn, tỷ tỷ tính tình táo bạo, ai cũng ngăn không được. Ta nói này hai cung nữ này là người của cô cô, đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, nhưng tỷ tỷ nói mặc kệ là nô tài ai, chọc nàng không thoải mái nàng liền đánh.”

Sắc mặt Thái Hậu trầm xuống dưới: “Hai ngươi đi đường như thế nào va vào Quý Phi?”

Trân Nhi rưng rưng nói: “Nô tỳ nghĩ muốn sớm đem quần áo đưa cho Thái Hậu, cho nên đi đường có chút vội vàng, đi qua chỗ ngoặt chỗ cũng không nghe được tiếng bước chân của Quý Phi nương nương, liền va vào Quý Phi nương nương.”

Quý Phi xưa nay kiêu ngạo ương ngạnh, tính tình nàng Thái Hậu rõ ràng nhất, có thể làm ra chuyện như vậy cũng không tính kỳ quái.

Bất quá dù sao cũng chỉ là hai cung nữ, cung nữ va chạm quý nhân, bị đánh một trận cũng là đương nhiên, Quý Phi là chất nữ Thái Hậu, dù cho Thái Hậu không thích Quý Phi vụng về, hiện giờ cũng không nghĩ vì hai cung nữ này mà làm lớn chuyện.

Nàng nói: “Ai gia rõ rồi, các ngươi đi xuống dưỡng thương đi, phạt hai tháng tiền lương, lần sau đi đường chú ý một ít, vạn nhất va chạm hoàng đế liền không phải bị đánh đơn giản như vậy.”

Tề Thêu nói: “Hai nàng bị thương không nhẹ, ta bên kia cũng có một ít dược vật, lát nữa sẽ cho người đưa tới, cô cô, hai cung nữ này cũng là vì ngài làm việc, nghĩ sớm đem quần áo đưa đến tay ngài mới vô ý va chạm tỷ tỷ, phạt hai tháng tiền lương cũng quá nặng, sẽ làm các nàng lạnh tâm.”

Thái Hậu nghĩ nghĩ lại châm chước một phen.

Tề Thêu lại nói: “Tỷ tỷ cũng thật là. Cung nữ đều giải thích là đưa quần áo cho ngài, nàng không những không buông tha còn kêu thái giám mạnh tay hơn. Gần đâu ta mới vào trong cung, thường xuyên ở trước mặt ngài hầu hạ, sợ là tỷ tỷ ghen ghét quan hệ ta cùng cô cô, trong lòng sớm đã có oán khí.”

Ánh mắt Thái Hậu thoáng chốc lạnh rất nhiều.

Tề Thêu lời nói không sai. Rốt cuộc là cung nữ của bà, vì bà làm việc, cho dù va chạm Quý Phi, Quý Phi tính tình lớn cỡ nào cũng nên cho Vĩnh Thọ cung vài phần mặt mũi.

Nhưng Quý Phi đem cung nữ của bà đánh đến hai má huyết hồng, nói không chừng đúng là bởi vì Quý Phi đối bà hàm chứa oán khí.

Nếu không khiển trách Quý Phi một phen, thủ hạ lạnh tâm, ngày sau những người này sẽ không ra sức làm việc cho bà.

Thái Hậu lạnh lùng nói: “Gọi Quý Phi tới cho ai gia.”

Bên này Tề Quý Phi vừa đến Dao Hoa cung, còn không có nghỉ ngơi được bao lâu, người Thái Hậu bên kia liền vội vã tới nói muốn nàng nhanh qua đó.

Tề Quý Phi hiện tại cũng bình tĩnh rất nhiều, ý thức được mình đánh người của Thái Hậu.

Nhưng nàng tốt xấu cũng là chủ tử, cung nữ nói khó nghe như vậy nàng cũng có lý do đánh người, cho dù đánh chết cũng không quá.

Chỉ là gần đây cùng Thái Hậu quan hệ không tốt, không có thân mật như trước, Tề Quý Phi sợ Thái Hậu nghĩ nhiều, cho rằng nàng đánh hai cung nữ này là muốn phát tiết bất mãn với bà.

Tề Quý Phi sửa sang lại quần áo cùng tóc liền đi Vĩnh Thọ cung, dọc theo đường đi trong đầu nàng suy nghĩ không ngừng. Mặc kệ như thế nào, đem nguyên lời hai gã cung nữ nói ra, Thái Hậu cũng sẽ không quá khó xử nàng. Thái Hậu ngày thường cũng chán ghét nô tài sau lưng nói ra nói vào.

Ai ngờ vừa mới vào Vĩnh Thọ cung, Tề Quý Phi liền thấy Tề Thêu ngồi một bên uống trà.

Nhìn thấy Tề Thêu, trong đầu Tề Quý Phi nổ vang một tiếng, tức khắc trở nên miệng đắng lưỡi khô, cũng không biết nên nói cái gì.

Tề Thêu ý cười dịu dàng: “Tỷ tỷ sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy? Thời tiết còn đang lạnh a.”

Tề Quý Phi quỳ xuống: “Cô cô, người nghe ta giải thích, hai cung nữ này……”

“Là ngươi cho người đánh?”

Tề Quý Phi cắn chặt răng: “Phải…… Nhưng là……”

“Thân là hậu phi, lý nên tài đức vẹn toàn, trong ngoài khiêm tốn, ngươi thân là Quý Phi, lại tính tình thô bạo, không coi ai ra gì,” Tề Thái Hậu sắc mặt xanh mét, “Lúc trước ai gia là dạy ngươi như thế nào? Tề gia là dạy ngươi như thế nào?”

Tề Quý Phi đầy đầu mồ hôi, nàng không biết Tề Thêu rốt cuộc nói gì, đối mặt ánh mắt lạnh băng của Thái Hậu, nàng nói: “Là hai cung nữ này lớn mật, dám nói xấu thần thiếp, cô cô, người nghe ta giải thích……”

Thái Hậu đối Tề Quý Phi thất vọng đến cực điểm, bà nói: “Tới bây giờ ngươi còn muốn nói dối, Tề Cẩm, nửa năm tới ngươi thành thành thật thật ở trong Dao Hoa cung, không được ra cửa cung nửa bước, ai gia không muốn nhìn thấy ngươi.”

Tề Thêu không nghĩ để Tề Quý Phi thành thành thật thật ở Dao Hoa cung đợi, nàng từ chỗ ngồi đứng lên, quỳ xuống trước mặt Tề Thái Hậu: “Cô cô đừng cấm túc tỷ tỷ, tỷ tỷ lần này phạm vào sai lầm, ngày sau nhất định sẽ sửa lại, chỉ cầu cô cô đừng ghi hận.”

Tề Quý Phi nhìn về phía Tề Thêu, đôi mắt cơ hồ muốn xuất huyết: “Ai cần ngươi giả mù sa mưa?”

Tề Thêu nói: “Tỷ tỷ, ta biết ngươi hiện đang tức giận, nhưng cô cô cũng đang nổi nóng, ngươi đừng giận cô cô.”

Tề Thái Hậu xem tình hình này, trong lòng mơ hồ phát giác ra một chút manh mối, nhưng bà cũng không có lộ quá nhiều, lạnh lùng nói: “Quý Phi cắt một năm bổng lộc, cấm túc nửa tháng, trong thời gian cấm túc ngươi tự mình nghĩ lại đi.”

Tề Quý Phi còn muốn giải thích, nhưng nhìn thấy Tề Thái Hậu sắc mặt âm trầm, nàng cũng giải thích không ra chỉ có thể ôm hận rời đi.

Tề Thêu tuy rằng không có ở chỗ Ngu Hạ chiếm được bất cứ tiện nghi gì, hiện giờ chơi Quý Phi một vố cũng cảm thấy thỏa thuê đắc ý rời khỏi Vĩnh Thọ cung.

Edit: tui vô cùng đồng tình với Tề Quý Phi, rất hiểu được cảm giác tức muốn ói máu của nàng ấy. Còn Tề Thái Hậu thì cạn lời luôn, lúc trước tay dính bao nhiêu máu tươi mà giờ lại bị Tề Thêu dắt mũi.