Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 814: Phiên Ngoại 22




“Tôi không muốn nghe cô nói gì cả. Tôi đã đợi bao năm rồi, chỉ được vỏn vẹn có vài tháng hạnh phúc bên con tôi. Tôi biết nó sẽ không bao giờ quay lại nữa. Cô đi đi! Cút đi!”Bà kích động đứng lên, Tiểu Mễ lo lắng, đứng chắn trước mặt tôi: “Đứng đó nói được gì, đi lên làm gì.”

Nói thật là trong lòng tôi cũng rất căng thẳng, nếu bà ấy phát điên lên và muốn đánh tôi, tôi sẽ không chống đỡ nổi. Tuy nhiên, tôi nuốt nước bọt và cố bình tĩnh lại và nói: "Có một số điều mà Ngưu Lực Phàm chưa từng và sẽ không bao giờ nói với cô. Đứa trẻ đó, sau khi bị phá thai, đã bị giữ trong bồn máu bên dưới tòa nhà. Mãi về sau này, Ngưu Lực Phàm mới giải thoát cho nó. Anh ấy tự tay đốt đứa trẻ. Anh ấy nói đó là con mình, không muốn con mình đau khổ, không muốn con mình trở thành kẻ xấu xa. Cô à, con cô thì sao? Con cô tại sao lại như vậy, và bị làm sao vậy? Hãy nói thật rõ ràng. Hôm nay, tôi chỉ muốn nói với cô như vậy. Tôi quay về trước, hãy tự suy nghĩ về nó, còn nếu cô vẫn quyết định rời đi thì cũng hãy báo cho chúng tôi một lời.”

Nói xong, tôi nắm tay Tiểu Mễ rời đi. Mãi đến tận khi bước vào thang máy, tôi dựa vào thành thang máy, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.

Tiểu mễ cũng dựa vào thành thang máy như tôi: "Ưu Tuyền, em có sao không? Ban nãy em nói là sao?”

"Đó là một vụ phá thai. Đứa trẻ là một bào thai." Tôi nói cho qua chuyện. Tiểu Mễ không phải là người hay để tâm tìm hiểu, nên cho dù có nhiều nghi vấn, cô ấy cũng không hỏi tôi.

Khi ra khỏi khách sạn, chúng tôi đi mua sắm như dự định ban đầu. lúc quay về văn phòng cũng đã gần tới giờ tan sở. Tôi dựa vào ghế, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng của mình, nghịch nghịch cùng con, chờ Tông Thịnh tới đón.

Nhưng Tông Thịnh chưa tới thì cuộc gọi của mẹ đã tới rồi. Vừa bắt máy tôi đã nghe tiếng mẹ hét lên trong điện thoại: “Tông Ưu Tuyền! Người đàn ông trong nhà con là sao vậy?”

Tôi sửng sốt một lúc mới hiểu ra.

Mẹ tôi đã tới nhà tôi và Tông Thịnh và gặp Ngưu Lực Phàm.

Có lẽ, mẹ không nghĩ tới là gặp một người đàn ông đang ngủ trong nhà, nên gọi tới mắng tôi.

"Mẹ," tôi vội giải thích, "Anh ấy là bạn của tụi con. Mẹ cũng từng gặp anh ấy rồi. Hiện tại, anh ấy không có chỗ ở nên ở nhà tụi con vài ngày, vài ngày thôi!”

“Con được lắm! Một gã đàn ông trong nhà, con thấy có thích hợp không hả?”

“Mẹ à, mẹ nghĩ đi đâu vậy?”

Mẹ tôi dịu giọng. “Con gần sinh rồi nên mẹ muốn tới chăm con vài ngày. Tông Thịnh đi làm suốt, mà con ở nhà một mình, lỡ con trở dạ thì sao? Không có ai bên cạnh thì xoay xở thế nào? Giờ, mẹ tới rồi, nhà có thêm một người đàn ông thì mẹ ở đâu bây giờ?”

Bàn tay đang xoa bụng của tôi đông cứng lại. Mẹ bảo tới ở vài ngày với chúng tôi sao?! Ngay lúc này, mà mẹ lại tới sao? Mấy hôm nay chúng tôi sẽ trong tình trạng rất nguy hiểm, nếu mẹ lại tới đây, chẳng phải mẹ cũng gặp nguy sao? Nhưng tôi lại không tìm thấy lý do gì để thuyết phục mẹ rời đi.

Tôi cắn chặt môi và không biết phải nói thế nào với mẹ. Dù phản ứng dữ dội thế nào, tôi cũng không thể để mẹ ở lại đây, ngay cả khi việc đó nghiêm trọng. Tôi không muốn mẹ gặp tai nạn, và tôi không muốn mẹ thấy tôi gặp tai nạn.

Tôi còn đang vắt óc suy nghĩ thì nghe tiếng Ngưu Lực Phàm nói trong điện thoại: “Cô à, cô cứ ở đây đi. Con về trước. Cô, cô ở cùng Ưu Tuyền đi. Cục cưng, anh đi đây, anh để chìa khóa lại nha.”

Tôi định hét lên là anh định làm gì đó? Anh đi rồi, sao tôi tìm được cớ để mẹ không ở đó chứ? Tôi cầm điện thoại mà ấm ức.

Tông Thịnh ra khỏi công trường giúp tôi xách đồ. Lúc lên xe, nghe tôi bảo mẹ đang ở nhà thì anh cau mày. Chuyện này nếu xử lý tốt thì chỉ cần vài ngày nữa, nếu không thì phải chờ đến tận Quỷ Tiết.

Nếu mẹ ở đây thì sẽ rất khó hành động, chưa kể không có Ngưu Lực Phàm thì sẽ thiếu mất một người trợ giúp.

Tông Thịnh vừa lái xe vừa nói: “Lẽ ra anh nên bàn trước với Ngưu Lực Phàm, hôm nay do anh không để tâm, nếu không anh ấy sẽ không bỏ đi như vậy.”

Tôi do dự rồi nói, “Hôm nay em có đi tìm mẹ Thẩm hàm, bà ấy vẫn trong tình trạng rất tệ và dễ bị kích động, xem ra không giúp được gì cho chúng ta.”

Đôi mắt đỏ rực của Tông Thịnh quay sang nhìn tôi, anh gay gắt: “Em đi một mình à? Em không quan tâm tới an toàn sao? Nếu bà ấy lên cơn điên thì…”

“Em đi với Tiểu Mễ, đi với Tiểu Mễ!” Tôi vội nói, không có anh lại bực bội hơn.

Anh im lặng, không nói gì, lái xe. Tôi tiếp tục:

“Em nói bà ấy về những gì Ngưu Lực Phàm đã làm với đứa nhỏ, đó là cơn ác mộng của anh ấy, anh ấy sẽ không thể nói ra với bất cứ ai. Con của anh ấy, anh ấy làm được, thì bà ấy cũng có thể làm với Thẩm Kế Ân. Em chỉ muốn dùng điều đó để nói với bà ấy rằng bà ấy cũng có thể bình tĩnh suy xét lại những điều này. Em… Em… Không biết tại sao em chỉ muốn nói với bà ấy như vậy.”

“Ừ, chuyện này… em không quá mạo hiểm là được. Mẹ em… mai mình về quê đi, xong đưa mẹ về luôn!”

Về đến nhà, mẹ cũng cằn nhằn chúng tôi mất một lúc. Cả hai chúng tôi đều không giải thích, chỉ lặng im ngồi nghe. Khi nghe chúng tôi nói sẽ về quê mẹ rất ngạc nhiên, lúc ăn canh mẹ hỏi:

“Nếu mẹ ở lại đây hai đứa còn về không?”

“Chuyện về quê rất quan trọng.” Tông Thịnh đáp. Đối với mẹ tôi, những gì Tông Thịnh nói vẫn rất quan trọng. Anh ấy muốn quay lại, và mẹ tôi không thể làm khác được.

Cứ thế, sáng hôm sau, ba chúng tôi về quê. Tôi biết, mục đích thật sự của chúng tôi là phải tìm được đạo phướn, đối với chúng tôi, từng bước cần làm là chuẩn bị Bát Bảo Trục của lão Ngưu, dùng mẹ Thẩm Kế Ân làm mồi nhử, Tông Thịnh lập kết giới, và dùng Đạo phướn để ép gã vào trong cái hộp Bát Bảo Trục đó. Lần này chúng tôi trở lại là để tìm đạo phướn đó.

Lần này về, chúng tôi ăn tại nhà ông bà Tông Thịnh, mời cả bố mẹ sang ăn cùng. Mọi người vừa 8an vừa nói chuyện. Xong bữa Tông Thịnh nói tôi và anh sẽ đi dạo.

Cô cô nói: “Đi thì đi đi. Loanh quanh trong làng cũng tốt. Phụ nữ mang thai vận động nhiều chút cho dễ sinh.”

Cô cũng đang mang thai, dượng thì đã bắt đầu khai thác khu mỏ, nên cô cũng đã nhẹ nhàng hơn với chúng tôi.

Tông Thịnh và tôi đi bộ chậm rãi trong làng dưới ánh hoàng hôn loang loáng của chiều hè. Lần này, chúng tôi đi về hướng thôn Lão Bắc

Tôi vừa đi vừa vung vẩy cành cỏ may: “Nghe mọi người kể, sau khi Lão Bắc chết thì công an có tới nhà lão một lần, nhưng không ai dám vào, ngay cả cửa cũng không dám mở ra.”

“Có lẽ Lão Bắc đã chuẩn bị sẵn rồi.” Anh nói, “con người sau khi chết, thậm chí là còn chết theo kiểu như thế nữa. Lão không phải là Thẩm Kế Ân, cũng không có thù hận hoặc sân si… có lẽ, lão vẫn còn kẹt ở bên dưới tòa nhà đó. Sau này, chờ khi có người mua lại mảnh đất đó, đào đống đổ nát đó lên, nếu liên tiếp chín ngày nắng to thì tốt, còn không mà mưa liên tục thì sau này công trình nào xây dựng trên đất đó cũng sẽ bị ám.”

Thôn của chúng tôi cách thôn bên cạnh không xa.

Đi bộ chậm rãi cũng chỉ mất khoảng mười phút. Chúng tôi thong thả đi, đến nơi trời vẫn chưa tắt nắng.

Tông Thịnh có lẽ đã đến nhà Lão Bắc rồi, anh nhớ đường đi, nên sau khi đi trên con đường nhỏ quanh co, chúng tôi đứng trước một ngôi nhà lớn. Ngôi nhà khá to so với thôn này, nhưng đã hơi cũ. Bức tường đất vàng vọt, quét vôi, trông giống như là tường trắng, ngói xanh.

Cửa vào sân bị khóa bằng một ổ khóa cũ. Tông Thịnh đưa tay sờ sờ cánh cửa. Có vài người lớn tuổi đi ngang qua, nhìn thấy chúng tôi thì vội vã đi mau, vờ như không thấy. Tôi biết, người trong thôn đều sợ Tông Thịnh, và Lão Bắc thì đã chết. Tông Thịnh bao năm qua được coi như người thừa kế duy nhất của Lão Bắc nên việc anh xuất hiện ở đây là vô cùng bình thường. trong mắt dân làng, Lão Bắc đã chết, và Tông Thịnh là chủ nhân của ngôi nhà này.

Tông Thịnh lấy ra một chiếc chìa khóa được giấu trên khung cửa, nhẹ nhàng nói:

“Anh biết thói quen của lão, anh biết chìa khóa giấu ở đâu, và cũng biết nơi lão giấu đồ quý giá.”

Anh mở cửa, bước vào sân.

Quang cảnh trước mặt khiến tôi sợ hãi. Trong sân là ngôi nhà, trên cửa ra vào, cửa sổ và thậm chí mái hiên của ngôi nhà đều có mạng nhện. không chỉ là mạng nhện bình thường, mà là dày đặc.

Rõ ràng có vấn đề.

Toàn bộ cửa của ngôi nhà gần như bị mạng nhện bao phủ.

Tông Thịnh đứng trong sân quay đầu nhìn xung quanh.

Tôi vẫn ở trước cửa sân và nói: "Ngôi nhà nhỏ hai tầng kia kìa. Em nghĩ cả thôn ai cũng biết nhà Lão Bắc bị nhện chiếm dóng cả rồi, vì vậy ban nãy mọi người thấy mình mở cửa nhưng không ai tới nói gì cả. Ai cũng nghĩ rằng ngôi nhà này bị ma ám. "

" Nó không phải là ma ám! Đây là vì Lão Bắc canh giữ kho báu của mình. "

Tông Thịnh nói, rồi anh tự cắt mu bàn tay của mình, để cho máu chảy xuống mặt sân.