Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc

Chương 4




Lâm Tương sốt ruột vội vàng chạy ra cửa tiểu khu, vừa đúng lúc chặn được Sở Thanh đang đi về nhà. Cô ấy thở hổn hển chạy đến, chống nạnh nói: "Để tớ xem cậu chạy được đi đâu!"

Sở Thanh bị điệu bộ này dọa phát sợ, nếu không phải nghe giọng là nữ thì cô đã chui ngay tắp lự vào phòng an ninh rồi. Cô ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt là một cô gái đang đắp mặt nạ sạch sẽ, trừng mắt đứng trước mặt cô. Trên người mặc một chiếc áo khoác bông của nhãn hiệu thể thao nào đó, dài đến đầu gối, dĩ nhiên là của đàn ông. Cô ấy đi một đôi dép bằng bông Pikachu, phía trước đã bị rách ra rồi.

Thấy Sở Thanh nhìn mình chằm chằm, Lâm Tương đã biết ngay là cô gái nhỏ này nhận ra mình. Trong lúc vô tình nhìn thấy dáng vẻ của mình bây giờ qua lớp cửa kính phòng bảo vệ, Lâm Tương văng tục, kéo tay Sở Thanh về hướng nhà mình, "Cậu đúng là tiểu tổ tông mà, tớ vừa nhận điện thoại của Đại Diêu là chạy luôn ra đây, trong nhà vẫn đang còn hầm canh mộc nhĩ trắng đấy!"

Cô ấy không lo lắng vấn đề mất mặt hay không mà lại lo nồi canh trong nhà. Sở Thanh cúi đầu cười cười, Lâm Tương này tính tình vẫn chẳng thay đổi chút nào. Vẫn y như trước kia, giống như một nữ thổ phỉ* vậy. Chiếc áo trên người cô ấy là chiếc mà Đại Diêu mặc từ thời cấp ba, trước ngực có hai lỗ bị thuốc lá làm cháy, tìm không ra chiếc thứ hai.

*Thổ phỉ: Giặc cỏ =))

Hai người chạy nhanh về, Lâm Tương lấy một bát canh mộc nhĩ trắng cho Sở Thanh rồi sau đó vào nhà vệ sinh để rửa mặt nạ. Đợi sau khi chải chuốt trang điểm, miệng nhỏ uống xong bát canh rồi, Lâm Tương mới đẩy bát qua một bên, ngồi đối diện Sở Thanh, lẳng lặng nhìn cô.

Sở Thanh li.ếm môi một cái, thừa dịp "nữ thổ phỉ" này còn chưa nổi giận, tranh thủ thời gian chủ động nhận sai trước: "Xin lỗi cậu, tớ sai rồi, cậu đừng tức giận mà..."

Năm đó sau khi rời Nhất Trung, cô xóa đi tất cả phương thức liên lạc với mọi người, về sau dứt khoát đổi luôn cả số điện thoại, hoàn toàn cắt đứt sạch sẽ với những người bạn học này. Nhiều năm cố ý trốn tránh như vậy, cũng chưa từng gặp nhau lấy một lần.

"Cậu..." Lời đến miệng nhưng cũng vẫn nuốt xuống, mặc dù nhiều năm qua đã vô số lần Lâm Tương nghĩ đến chuyện muốn lật Sở Thanh ra đánh một trận, hỏi cô vì sao một đời không nói gì đã chạy mất, nhưng gặp lại rồi lại không nỡ làm khó cô. Chủ yếu là Trình Dịch An đã cô đơn đợi ngần ấy năm rồi, nếu người này bị cô ấy hù cho chạy mất dép thì người kia sẽ quấn lấy Đại Diêu cả ngày không buông mất.

Miệng nhỏ của Sở Thanh cong lên, mở to đôi mắt nhìn Lâm Tương. Thấy mặt cô ấy lạnh băng, Sở Thanh nghiêng đầu một cái, dùng sức nháy mắt mấy chục cái.

"Phụt..." Lâm Tương bị hạ gục, không cầm được ý cười, trên mặt lại tỏ vẻ không chịu thua, "Chiêu này đã dùng bảy tám năm rồi còn chưa ngán à?"

Sở Thanh giương đầu đắc ý: "Có tác dụng là được rồi." Khi đó, không cần biết là Lâm Tương hay Trình Dịch An, chỉ cần cô sử dụng tuyệt chiêu này là có thể khiến người bỏ qua luôn, trừ lúc thi Toán thất bại...

"Gặp lão Trình rồi à?"

Nhắc đến cái này, Sở Thanh thu lại ý cười, đáp: "Gặp rồi."

"Có suy nghĩ gì?"

Sở Thanh nhíu mày, sao lại có cảm giác như đi xem mắt thế không biết. Cô nháy nháy mắt, ra vẻ buông lỏng nói: "Không có suy nghĩ gì cả, chỉ là... tiêm rất thạo, kĩ thuật không tệ."

Nhìn dáng vẻ không tim không phổi của cô, Lâm Tương cũng gấp thay, "Cậu không biết vì sao cậu ấy lại luyện cách tiêm sao? Cứ không làm gì là lại chạy đến phòng truyền dịch giúp y tá tiêm, khi đó ai cũng nghĩ lão Trình vừa mắt cô y tá ở phòng truyền dịch đấy."

Thấy Sở Thanh cúi đầu không nói, Lâm Tương nhìn qua đồng hồ trên tường, nghĩ đến bọn Diêu Vũ Thành còn lâu mới về, dứt khoát nói rõ với Sở Thanh: "Lão Trình là người không muốn học y nhất đấy? Cậu ấy đăng kí vào viện y học là vì ai chứ? Cũng chỉ còn hơn một năm nữa là tốt nghiệp tiến sĩ rồi mà chưa tìm lấy một cô bạn gái, là vì ai đây? Ngài thì lại tốt quá luôn, tám năm trước không thèm í ử một tiếng đã chạy mất, tám năm sau vừa xuất hiện lại nhẹ nhàng nói một không có suy nghĩ gì?"

Sở Thanh xoa xoa đầu bị Lâm Tưởng nói đến đau đầu, ôm đầu ghé vào bàn ăn, buồn buồn nói: "Sao mà cậu nặng giọng Bắc Kinh thế..."

"Thì tớ nghe người ta nói nhiều rồi chứ sao... Này, cậu đừng có mà đánh trống lảng!"

"Được đó, khẩu âm Thiên Tân rồi."

"Sở Thanh!" Lâm Tương vỗ bàn một cái, "Cậu lại đánh trống lảng!"

Sở Thanh khoanh tay trước ngực, thở dài, "Cậu cũng đã nói là tám năm không gặp rồi, cũng không thể vừa gặp đã nói chuyện ấy được chứ?"

Lâm Tương nghe cô nói câu này thì cảm thấy có hi vọng, "Nói thẳng ra là cậu còn suy nghĩ đó chứ gì?"

"Tớ nào có!"

"Sao cậu lại không có chứ..." Ở cửa truyền giọng của Diêu Vũ Thành, Lâm Tương lập tức ngậm miệng, đưa tay giúp Sở Thanh chỉnh lại mái tóc cắt ngang trán, "Ngoan, tớ nói cậu có là cậu có, tớ đi mở cửa đây."

"Về rồi? Nhanh vào làm cơm đi." Lâm Tương vừa mở cửa đã đeo tạp dề lên cổ Diêu Vũ Thành, sau đó to giọng nói với Sở Thanh trong phòng khách rằng tối nay ở lại ăn cơm, cuối cùng còn đưa mắt với Trình Dịch An ở phía sau.

"Ui, Tiểu Bạch ở đây à!" Một giây Diêu Vũ Thành nhìn thấy Sở Thanh lập tức lùi về sau một bước, tỏ ra vô cùng khoa trương, sau đó lau lau tay mở tủ lạnh ra, "Để tớ nấu cho cậu một món sở trường siêu ngon nhé..."

"Cậu ra ngồi với lão Trình đi, ở chỗ này làm gì cho vướng víu." Lâm Tương cầm bó rau bina ra chọn chọn, vừa đặt chiếc rổ đọng nước xuống trước mặt Sở Thanh đã liên tục đuổi người đi.

"Đừng, tớ giúp cậu nhặt rau nhé..."

Lâm Tương nhướng mày, thẳng khoát tay: "Không cần không cần, đi nhanh lên."

Sở Thanh mím môi một cái, bước bước nhỏ đi ra phòng khách ngồi xuống. Lúc Trình Dịch An mới đi vào, hai người chào hỏi nhau một câu rồi cũng không nói thêm gì. Anh luôn luôn kiệm lời, mà những năm này Sở Thanh cũng lười nói chuyện với người khác, trong lúc nhất thời không tìm ra chủ đề, bầu không khí xấu hổ đến đòi mạng.

"Bây giờ đang làm việc ở đâu?" Trình Dịch An buông tờ báo xuống, quen cửa quen nẻo lấy bộ đồ uống trà dưới gầm bàn trà lên.

"Làm ở truyền thông."

"Quay phim?" Trình Dịch An nhíu nhíu mày nhớ lại, "Triệu Tư..."

"Triệu Tư Phàm? Cậu biết à?"

"Ừm, không quen."

Sau đó lại là một trận im lặng...

Người Sở Thanh căng cứng, bị khí thế mạnh mẽ của Trình Dịch An bức bách, lúc lướt Weibo cũng không dám cười ra tiếng, kìm nén đến mức quai hàm đau nhức.

"Cảm lạnh đã khá hơn chưa?"

Sở Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, cái hũ nút Trình Dịch An này nhiều năm như vậy cũng tiến bộ không ít đấy, thế mà lại chủ động tìm đề tài, tuy nói rằng đề tài này khá là cứng nhắc.

Thấy cô ngơ ngác nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, Trình Dịch An hơi nhíu mày, lại hỏi một lần.

"À! Cảm lạnh, cảm lạnh tốt, tốt hơn nhiều rồi..." Sở Thanh sờ sờ tóc mái, sau khi sờ xong mới nhớ ra vừa rồi ăn khoai tây chiên mà chưa đi rửa tay, trong lúc nhất thời tay dựng thẳng giữa không trung không biết phải làm sao bây giờ.

Trình Dịch An vươn người ra đưa cho cô một tờ khăn giấy, thừa dịp Sở Thanh đang lau tay, anh lại rút tờ khăn giấy khác ra lau tóc cho cô. Bên trên mái tóc cắt ngang trán của Sở Thanh dính chút mảnh vụn của khoai tây chiên, Trình Dịch An dùng khăn giấy phủi nhẹ, sau đó thuận miệng nói: "Nôn nôn nóng nóng."

Lâm Tương đang đứng trong phòng bếp xem kịch, vô cùng vui vẻ, cắm rễ ở nơi cửa miệng cười toe toét đến tận mang tai.

"Đi thôi, để bọn họ rửa tay ăn..." Diêu Vũ Thành vừa muốn đi ra ngoài gọi hai người Sở Thanh vào ăn cơm, cửa phòng bếp còn chưa bước ra được đã bị Lâm Tương túm về, thuận tiện lấy một quả cà chua sống chặn miệng.

"Sao lại không có mắt nhìn thế được nhỉ? Không nhìn thấy hai người họ đang tán tỉnh nhau à!"

Diêu Vũ Thành thấy thế cũng học theo tư thế ghé vào khung cửa của Lâm Tương, gặm một miếng cà chua nhai nhai hai cái, nhỏ giọng nói: "Sao quả cà chua này chát chát thế nhở?"

"Chưa rửa đâu, nên chắc là bùn đấy."

...

"Tiểu Bạch, lão Trình, ăn cơm thôi!" Diêu Vũ Thành gặm xong cà chua, thấy hai người bên ngoài kia không còn lời nào để nói, vội vàng chạy ra ngoài làm dịu đi sự xấu hổ.

"Cái kia... Lão Trình, cậu đưa Tiểu Bạch đi rửa tay nhé."

Sở Thanh đi theo Trình Dịch An vào nhà vệ sinh, cô đứng ở trước gương, Trình Dịch An ở phía sau.

Không gian trong nhà vệ sinh không lớn, hơi chật một chút. Sở Thanh bật nước rửa tay, sau đó xê dịch sang bên cạnh cho Trình Dịch An đứng. Góc áo không cẩn thận quẹt phải chiếc hộp vuông nhỏ trên bàn, đồ bên trong bay tứ tung đầy đất.

Sở Thanh lập tức tranh thủ tay đã được rửa sạch sẽ mà khom lưng xuống nhặt, tay còn chưa đụng đến đồ thì mặt đã đỏ như tôm nấu chín rồi. Ngẩng đầu nhìn chỗ đứng của mình và Trình Dịch An, vậy mà não lại nhảy ra một khung cảnh nào đó không thể nói nên lời...

"Hừm..." Trình Dịch An thấy rõ ràng món đồ trong tay Sở Thanh, cau mày lôi người ra ngoài, "Để tôi."

Không có gì lúng túng hơn việc bị người ta phát hiện ra thứ này trong nhà, Sở Thanh vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lâm Tương ngập ngừng lo lắng đang đứng ở cửa.

Nhìn thấy dáng vẻ của Sở Thanh, ngay lập tức Lâm Tương đã biết rằng đồ trong hộp bị người ta nhìn thấy rồi. Cô ấy cũng không giận, lấy cùi chỏ chọc chọc Sở Thanh, nháy nháy mắt mỉm cười nói: "Đó là tình thú nhé, sau này cậu kết hôn là biết."

Trên bàn cơm, Lâm Tương một phát lôi Diêu Vũ Thành đang ngồi bên người đuổi sang phía đối diện. Diêu Vũ Thành bĩu môi đưa mắt với cô ấy, ý muốn nói rằng anh ta muốn cho hai người họ ngồi gần nhau hơn chút mà.

Lâm Tương bất đắc dĩ lườm anh ta một cái, cũng không biết lúc trước sao anh ta lại theo đuổi mình được nữa. Hai người ngồi song song chẳng có ý nghĩa gì nữa, nhưng mà nếu mặt đối mặt, em nhìn tôi một chút tôi nhìn em một chút, nhìn nhìn rồi chẳng phải sẽ vừa ý nhau luôn sao...

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Lâm Tương, Sở Thanh vừa ngồi xuống là vùi đầu bới cơm. Cô ấy dùng lực ra hiệu cho Diêu Vũ Thành đùa giỡn nói chuyện với Sở Thanh, mà mỗi lần Sở Thanh đáp lại một câu là mắt lại phải nhìn lên người Trình Dịch An. Chưa được mấy hiệp thì ngay cả cổ cũng đã đỏ bừng rồi.

"Lão Trình, cậu nhìn cậu ấy xem này, mặt mũi đỏ ửng hết cả lên rồi, hẳn là lại sốt rồi đấy..." Lâm Tương nói lời nói này xong, ở dưới bàn, Diêu Vũ Thành lập tức đạp Trình Dịch An một cái.

Trình Dịch An ngẩng đầu nhìn Sở Thanh một chút, mười phần tự nhiên vươn tay đến, thử nhiệt độ một chút rồi nói: "Không sốt." Sau đó lúc thu tại lại, Trình Dịch An còn rất tri kỉ mà chỉnh lại phần tóc mái ngang trán bị cong của Sở Thanh.

Sở Thanh cười khan hai tiếng, càng thẹn thùng hơn, lần này dù cho Diêu Vũ Thành có đùa thế nào cô cũng không ngẩng đầu lên. Toàn bộ quá trình đều né tránh người đối diện, dù một ánh mắt dư thừa cũng không cho.

Một bữa cơm dưới sự chen lời của Lâm Tương và Diêu Vũ Thành, cuối cùng cũng không quá xấu hổ. Bốn người họ vừa cùng nhau dọn bàn ăn xong thì Lâm Tương đã vội vàng đuổi hai người Sở Thanh và Trình Dịch An ra ngoài.

"Quá muộn rồi, lão Trình cậu đưa Thanh Thanh về trước nhé."

Ra ửa, Sở Thanh phát hiện ra số nhà không hề tầm thường của Lâm Tương: "Tầng 12 phòng 401? Số thứ tự* của hai cậu sao?" Khi đó Sở Thanh từng làm ủy viên học tập một học kì, vô cùng hiểu rõ số thứ tự của các bạn.

*Gốc 学号 học hào: Là chỉ số thứ tự của mỗi một học sinh trong trường học, vì để thuận tiện cho việc quản lí học sinh nên bình thường học hào của mỗi người sẽ không trùng lặp, trong dãy số sẽ bao hàm năm, thông tin các lớp.

Lâm Tương khó được chút xấu hổ, "Quen biết mười năm, cưới cũng không cầu hôn, cuối cùng cũng coi như là làm chút lãng mạn lên trên việc mua phòng ốc ấy mà..."

Khi hai người họ kết hôn là vào ngày tốt nghiệp, Diêu Vũ Thành tìm người mượn một chiếc xe, người còn đang cầm hành lí đã trực tiếp kéo đến cục dân chính luôn. Hộ khẩu của Lâm Tương nhét ở dưới cùng trong vali, hai người họ đứng ở chỗ ghi danh lật tung lên mãi mới lấy ra được.

"Chậc chậc chậc, vị tình yêu đúng là chua quá đi mất." Sở Thanh đúng là bị nhét thức ăn cho chó mà.

"Nhà các cậu cũng rất..."

"Cái gì?" Sở Thanh không nghe rõ.

Lâm Tương đột nhiên bị Trình Dịch An ném cho một ánh mắt sắc như dao, ý thức được không thể nói lung tung, sau đó ngoắt giọng nói: "Nhà các cậu đúng là xa xôi... Nhanh đi về đi!"