Anh Ấy Rất Tốt, Rất Tốt

Chương 27: Trình Tang Tang, em đừng chọc tôi.




Chương 27: Trình Tang Tang, em đừng chọc tôi.
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Trình Tang Tang bảo Hàn Nghị cõng chẳng qua chỉ là thuận miệng nói đùa một chút thôi.
Chạng vạng tối ở siêu thị rất đông người, Trình Tang Tang không muốn trở thành tiêu điểm trong đám đông. Cô chỉ muốn làm nũng với Hàn Nghị, sau đó nhìn thấy bộ dáng không làm gì được cô của anh mà thôi.
Trình Tang Tang thật ra là người rất ít khi làm nũng.
Làm nũng là kỹ năng thiết yêu của đại đa số phụ nữ, khi còn bé, Trình Tang Tang cũng là một cô nhóc hay làm nũng, nhất là khi Trình Hướng Lỗi còn sống, cô thường xuyên làm nũng trước mặt anh ấy.
"Anh ơi, em muốn ăn kẹo! Không! Em cứ muốn ăn cơ! Anh mua cho em đi mà, nhé?"
"Anh ơi, anh à, anh ơi!"
"Anh không mua thì em sẽ khóc đấy!"
...
Sau khi Trình Hướng Lỗi mất, kĩ năng làm nũng cũng Trình Tang Tang cũng mất theo. Cô không biết mình còn có thể làm nũng với ai nữa, cũng không biết nên làm nũng thế nào. Cô càng lúc càng có khuynh hướng giống một cô bé yếu đuối, người yếu đuối thì sẽ dễ dàng nhận được sự quan tâm và đồng tình, nhỡ đâu một lúc nào đó có chuyện gì xảy ra thì sẽ không là người đầu tiên bị vứt bỏ.
Sau sau đó, cô gặp được Hàn Nghị.
Hàn ca ca cũng được, Hàn thúc thúc cũng thế, cô có thể thấy được ở trên người anh 4 chữ --- cảm giác an toàn.
.
Ra khỏi cửa siêu thị, Hàn Nghị ngồi xổm xuống, tấm lưng rắn chắc của anh hoàn toàn hiện ra trước mặt Trình Tang Tang.
Mãi mà Trình Tang Tang vẫn chưa lên.
Hàn Nghị đứng lên, xoay người nhìn cô.
Cô mỉm cười nói: "Vừa rồi đi rất mệt, nhưng bây giờ thì không mệt nữa rồi. Anh biết tại sao không? Bời vì được anh lo lắng đấy, thế nên mệt mỏi đã bay sạch luôn rồi. Anh không cần cõng em đâu, anh dắt tay em đi."
Cô vươn tay ra.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Hàn Nghị nhìn thấy bàn tay với 5 ngón tay xinh xắn đáng yêu của cô.
Anh nói: "Thay đổi nhanh thật."
"Đúng đó, phụ nữ giỏi nhất là thay đổi nhanh mà, anh có nắm hay không hả!"
Bản tay rộng lớn nắm chặt lấy tay cô, 5 ngón tay anh đan xen với 5 ngon tay cô. Anh nắm tay cô đi qua cầu vượt, tay còn lại xách túi siêu thị rõ to rõ nặng.
Cầu vượt có một cầu thang rất dài.
Hai người đi xuống từng bước một.
Trình Tang Tang rất yên tĩnh, không nói gì.
Cầu thang này Trình Tang Tang đã đi qua rất nhiều lần, số bậc lần nào cũng như thế, ngay cả vết tích gió mưa cũng vẫn giống nhau như đúc, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay lại khang khác. Bên cạnh cô có thêm một người, tay cô được anh nắm lấy, cảm giác an tâm khắc sâu vào lòng.
Trên thế giới này thật sự có một người như vậy, được người đó nắm tay dắt đi thì dù cho một khắc sau là tận thế thì bạn cũng sẽ cảm thấy không quan trọng.
.
Sau khi xuống cầu, Hàn Nghị vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Anh nói địa chỉ cho tài xế.
Trình Tang Tang có chút giật mình.
Cô tưởng rằng hai người sẽ về nhà cô nấu cơm. Thế nhưng bây giờ Hàn Nghị lại nói địa chỉ khác, cách nhà cô khoảng mười mấy km. Trình Tang Tang biết, Hàn Nghị không có nhà trên đất liền, anh chưa từng nhắc tới gia đình của mình, hơn nữa, anh rất yêu thích đại dương, một năm ở lại đất liền 2 tháng đã coi là lâu rồi.
Một năm kia, Trình Tang Tang gặp được Hàn Nghị tại Tống gia, đó là do bố của Tống Nhàn cố gắng hết sức mời anh tới.
Khoảng thời gian đó, Hàn Nghị vẫn luôn ở lại Tống gia.
Sau đó, cô và anh yêu nhau, mỗi lần lăn lên giường đều phải ra ngoài thuê phòng, thế nên sau đó Trình Tang Tang rất quen thuộc mấy khách sạn gần Trình gia.
Bây giờ đã là 8 năm sau, Hàn Nghị bỗng nhiên đọc lên một địa chỉ nhà, Trình Tang Tang không khỏi lên tiếng: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Hàn Nghị liếc nhìn cô, tích chữ như vàng nói.
"Nhà tôi."
Trình Tang Tang càng kinh ngạc hơn, nhưng mà cô không hỏi thêm gì nữa, chỉ à một tiếng. Hai người ngồi ở hàng ghế sau, tài xế nhắc nhở hai người thắt dây an toàn, nói rằng gần đây cảnh sát giao thông kiểm tra rất nghiêm.
Sau khi Trình Tang tang thắt dây an toàn xong, ngón tay cô mò tới chọc chọc mu bàn tay Hàn Nghị.
Hàn Nghị nhìn cô, rồi lại nhìn tay cô, bỗng dưng cười một tiếng, bắt lấy mấy ngón tay nghịch ngợm đó, lại thuận thế nắm lấy, đan xen vào.
Giống như có thần giao cách cảm, hai người không nói thêm gì nữa, tự mình quay đầu ra cửa ngắm phong cảnh.
Là giờ cao điểm nên rất tắc đường, xe taxi như ốc sên chạy về phía trước, phải tốn hơn 40 phút mới đến được chung cư của Hàn Nghị. Hàn Nghị vào trong, lên cầu thang, mở cửa, suốt cả một đường đều không buông lòng bàn tay của Trình Tang Tang.
.
Hàn Nghị vào bếp nấu cơm.
Trình Tang Tang ở ngoài phòng khách đánh giá xung quanh.
Căn nhà không mới, nhưng cũng không tính là cũ, có lẽ đã mua được 5-6 năm. Diện tích cũng không lớn, khoảng 70 mét vuông, hai phòng ngủ 1 phòng khách, trang trí đơn giản. Có vẻ không có người ở nhiều nên một chút cảm giác gia đình cũng không có, nhưng mà được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Trong tủ cạnh TV có đặt một khung ảnh.
Trình Tang Tang tiến lên nhìn kĩ, là một bức ảnh chụp chung của nhiều người, phong cảnh đằng sau là một bến cảng xinh đẹp nơi đất khách, trên đỉnh tàu có hai chữ Phi Diệu to rõ ràng. Trình Tang Tang chỉ cần liếc mắt đã trông thấy Hàn Nghị đội mũ thuyền trưởng, những người khác thì cô chỉ biết mỗi Tiết Chính Bình đã gặp ở bệnh viện số 9 lần trước.
Liếc xuống dưới nhìn ngày ghi trên ảnh, Trình Tang Tang nhận ra, đây là ảnh chụp từ 7 năm trước.
Lúc đó, cô và Hàn Nghị đã chia tay được khoảng 1 năm.
.
"Nhìn gì đấy?"
Hàn Nghị từ trong bếp đi ra, ba món mặn một món canh đã được anh đặt lên bàn ăn ngoài phòng khách.
"Chú Hàn trước kia." Cô cũng đi tới bàn ăn, chỉ chỉ vào khung ảnh nói: "Trong bức ảnh kia kìa. À đúng rồi, anh có ảnh nào khác nữa không? Hôm nào rửa ra rồi cũng treo ở đây đi." Cô nói rất thẳng thắn chính trực, dường như yêu cầu này của cô là lẽ đương nhiên vậy.
Hàn Nghị trả lời cô: "Không có."
Trình Tang Tang không vui: "Anh lừa em, em gửi cho anh nhiều ảnh như thế, anh không lưu lại một tấm nào à?"
Hàn Nghị mặt không đổi sắc nói: "Không lưu."
Anh không để ý tới cô nữa, xoay người đi vào trong bếp. Trình Tang Tang đi theo anh vào thì thấy anh mở tủ bát, lấy 2 chiếc bát con xuống.
Có lẽ là đã quá lâu không có người dùng, thế nên bát đều dính bụi.
Hàn Nghị mở nước rửa bát, tráng qua nước sôi hai lần rồi mới đi đơm cơm.
Trình Tang Tang nhìn anh không chớp mắt, mãi tới khi Hàn Nghị hất hất cằm, nói: "Trình Tang Tang, em nhìn ngây ngốc cái gì đấy?"
Trình Tang Tang bật cười.
"Em nhìn chú Hàn của em."
Cô nói câu này bằng giọng cực kỳ nghịch ngợm, ngữ điệu hơi giương cao, âm cuối còn cố ý kéo dài giọng. Cô bước nhanh tới gần anh, nhận lấy một bát cơm trắng trong tay anh, sau đó khoác một tay vào cánh tay anh.
Hàn Nghị hỏi: "Em dính không chán à?"
Trình Tang Tang thở một hơi thật dài: "Làm sao bây giờ? Hiện tại em cứ nhìn thấy anh là muốn chạy lại dính lấy anh, một ngày 24 giờ đều muốn dính lấy anh. Ban ngày thì nắm tay hẹn hò, hoặc không thì ở nhà xem TV cũng được, buổi tối thì làm gì nhỉ? À buổi tối thì sẽ quyến rũ anh, muốn nghe anh không khống chế được bản thân mà thở dốc, muốn anh hôn em, còn muốn nghe mấy lời thô tục anh nói bên tai em, muốn... "
"Trình Tang Tang, đừng có chọc tôi." Hàn Nghị sầm mặt.
Cô nói: "Ok."
Hàn Nghị nói: "Ăn cơm."
.
Hàn Nghị nấu tất cả 4 món, cá hoa quế hấp, sườn xào chua ngọt, rau muống xào và canh trứng cà chua.
Trình Tang Tang ăn như gió cuốn mây bay.
Cái miệng này của cô đã hưởng qua rất nhiều món ngón, mấy món ăn này của Hàn Nghị đương nhiên không được xem là ngon, nhưng mà là anh nấu, thế nên Trình Tang Tang ăn uống cực kỳ ngon miệng, ăn nhiều hơn bình thường tận nửa bát.
Sau khi ăn xong, Trình Tang Tang chủ động xin rửa bát.
Hàn Nghị nhìn tay cô.
"Rửa cái rắm gì, ngồi xuống."
Trình Tang Tang chẳng ngồi đâu, cô theo anh tới phòng bếp, tựa người lên thành bếp, nói: "Khu vực căn hộ này không tệ, qua mấy năm nữa nhất định sẽ bị phá."
Hàn Nghị: "Mua được gần 7 năm rồi, trước đó giá phòng không cao, tất cả các khoản tích cóp được đều đổ vào mua phòng." Anh nói rất bình tĩnh, chẳng chút giấu giếm nào, anh còn nói: "Khu Lâm Sơn và khu Tĩnh Sơn đều mua một căn."
Trình Tang Tang có chút ngạc nhiên.
7 năm trước thành phố S vẫn chưa có luật hạn chế mua nhà, giá phòng hồi đó cũng không cao, lấy tiền lương của Hàn Nghị thì quả thật có thể mua mấy căn nhà. Chẳng qua, trong ấn tượng của cô, Hàn Nghị không giống người sẽ đi mua nhà. Năm đó, Tống Nhẫn và Tống Nhàn đều nói rằng, khả năng Hàn Nghị mua đảo trên biển còn lớn hơn khả năng anh mua nhà trên đất liền.
Cô nói: "Uầy, không nhìn ra đấy nhé, chú Hàn còn biết đầu tư bất động sản cơ đấy. Em từng nghĩ rằng cả đời này anh sẽ không mua nhà."
Hàn Nghị nhìn cô một cái, không nói tiếp, chỉ hừ một tiếng.
Trình Tang Tang thấy anh không nói lời nào thì cũng không lên tiếng, chỉ đứng một bên nhìn anh chăm chăm.
Hàn Nghị rửa xong cái bát cuối cùng.
Bỗng nhiên, Trình Tang Tang tới gần, lấy tốc độ sét đánh kéo mặt anh xuống hôn một cái, đồng thời, ấn vào nút chụp ảnh trên điện thoại. "Tách tách", một bức ảnh đã được lưu lại.
Trình Tang Tang lùi lại hai bước, gửi ảnh qua Wechat cho Hàn Nghị.
Cô cười híp mắt nói: "Chú Hàn, anh thay ảnh này làm ảnh nền điện thoại nhé, nhìn thế này trông chúng ta hệt như người yêu vậy."
Cô nói gần nói xa mang theo mấy phần ý tứ nào đó.
Từ khi gặp nhau vào lúc chiều, Hàn Nghị vẫn chưa nói câu nào liên quan tới mối quan hệ giữa họ, rốt cuộc là bọn họ có hợp lại hay là không vậy?
Hàn Nghị nói: "Ngày mai em còn phải đi làm đúng không, tôi đưa em về."
Trình Tang Tang "ừm" một tiếng.
.
Sau khi xuống tầng, Hàn Nghị đi tới cửa hàng thuốc trước cổng tiểu khu.
Lúc đi ra, trên tay anh xách theo một chiếc túi nhỏ, mơ hồ thấy được một hộp thuốc cảm bên trong. Anh nhét chiếc túi vào tay Trình Tang Tang, hỏi: "Ngày mai đón em tan làm nhé?"
Trình Tang Tang hiểu ý Hàn Nghị, nói: "6 giờ chiều em tan làm."
"Trình Tang Tang."
"Dạ?"
Anh lạnh nhạt nói: "Em muốn quan hệ gì, thì chúng ta là quan hệ như thế."