Ẩn Môn Thiếu Chủ

Chương 6: C6: Không chịu nổi một đòn túi trữ vật




“Các ngươi chạy đến phòng của ta, lục lọi phòng của ta, còn hỏi ta tại sao ta lại ở chỗ này?”

Giọng Vương Đằng lạnh lùng, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Mạc Vân thoáng sững sờ rồi lập tức cười khẩy: “Vương Đằng, ngươi trở về đúng lúc lắm. Lúc trước, ngươi là thiên tài số một của Mạc gia, gia tộc ban thưởng cho ngươi rất nhiều tài nguyên, bảo vật, hơn nữa nghe nói ngươi cũng thường xuyên ra ngoài Đại Hoang lịch luyện, với thực lực của ngươi khi đó, chắc là cũng tìm được không ít linh thảo, thuốc báu, giờ ngươi đã không còn Thần Mạch Chí Tôn, trở thành một phế vật không thể tu hành, ngươi có giữ những thứ này lại cũng chẳng để làm gì, chỉ bằng giao nộp hết ra đây đi!”

“Đúng vậy, Vương Đằng, hiện tại ngươi chỉ là một tên phế vậy bị mất võ mạch, có giữ những tài nguyên tu luyện kia lại cũng vô dụng, thức thời thì mau giao hết tài nguyên tu luyện ra đây để đỡ phải nếm nỗi đau da thịt!”

“Vương Đằng, nể tình ngươi từng chỉ bảo cho bọn ta, nếu giờ ngươi chủ động giao những tài nguyên kia ra, bọn ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không,

hôm nay ngươi khó tránh khỏi bị thương gân động cốt!”

Vương Đằng hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lùng, tháo túi trữ vật bên hông ra: “Đồ các ngươi muốn đều ở trong chiếc túi này, có gan thì tới mà lấy!”


“Túi trữ vật!”

“Bảo bối tốt, thiếu gia chỉ trưởng của Mạc gia ta cũng không có tư cách có nó, tên phế vật nhà ngươi không hổ là thiên tài số một của thành Đại Hoàng ta trước đây, ngay cả thứ như túi trữ vật mà cũng có!”

“Chắc chắn trong đó có không ít bảo bối tốt, số đồ mà bọn Mạc Lâm khoắng được trong căn phòng này chắc chắn không thể nào so được với báu vật trong chiếc túi này!”

Mắt ba người lập tức tỏa sáng.

Mạc Vân xông thẳng tới: “Đồ phế vật, coi như ngươi thức thời, giao túi trữ vật ra đây!”

Hắn ta với tay định chộp lấy chiếc túi trữ vật trong tay Vương Đằng. “Âm!” Vương Đằng đấm thẳng một quyền.

Một giây sau, thân thể Mạc Vân bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống đất, miệng hộc máu.

“Tên phế vật ngươi...”

Mạc Vân ngóc đầu lên nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt không tin nổi, nhất thời không rõ chuyện gì vừa xảy ra.

Hai người Mạc Phàm và Mạc Thành cũng ngẩn người, vừa rồi bọn họ không kịp nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Mạc Vân đưa tay ra tóm lấy túi trữ vật trong tay Vương Đằng, sau đó đột nhiên bị bay ngược ra ngoài.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải tên phế vật này đã mất Thần Mạch Chí Tôn, mất hết tu vi rồi sao? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Mạc Phàm và Mạc Thành giật mình.

Mà lúc này đây, Vương Đằng lại đi về phía hai người bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ đầy lạnh lão.

“Phế vật... Ngươi muốn làm gì?” Thấy Vương Đằng lại gần, trong lòng hai người không khỏi cảm thấy áp lực.



“Phế vật? Hừ, lúc ta vẫn còn Thần Mạch Chí Tôn, các ngươi đâu có gọi ta như vậy!

Vương Đằng “hừ” một tiếng, li3m cánh môi đỏ, bước từng bước một lại gần.


“Đừng sợ hắn, tên này đã tàn phế rồi, chẳng qua hắn chỉ tương đối khỏe mà thôi, vừa rồi ta bị hắn đánh lén!”

Mạc Vân ngồi đằng sau thều thào hô lên, quy kết chuyện vừa rồi là do Vương Đằng đánh lén.

“Hóa ra là đánh lén!” Mạc Phàm và Mạc Thành nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi cười gẵn.

“Hừ, suýt thì bị tên phế vật này hù dọa, còn tưởng là tu vi của hắn không bị phế cơ chứ, hóa ra là dựa vào đánh lén để đắc thủ!”

“Tên phế vật này dám phản kháng lại à, xem ra hắn không cam lòng giao túi trữ vật ra rồi, đánh cho hắn một trận đã rồi nói sau!”

Hai người cười nhe răng, đồng loạt đấm một quyền về phía Vương Đằng.