Ăn Mày Tu Tiên

Chương 168: C168: Võ kỹ cấp hoàng




Toàn bộ bùn đất, lá cây trong vườn, thậm chí cả gỗ khô trong bồn hoa cũng bị nó hút vào miệng.

Cảnh tượng này khiến Tiểu Kha vô cùng tò mò, chẳng lẽ nó có thể cắn nuốt mọi thứ sao?

Cậu duỗi những ngón tay trắng nõn ra, chỉ vào miệng Tiểu Hắc.

“Võ kỹ cấp hoàng, Dẫn Lôi Chỉ!”

Adv

Những ngón tay trắng nõn mềm mại bỗng bị bao phủ bởi tia sét màu tím, sau đó một quả cầu sấm sét bắn ra.

Chỉ trong chốc lát, công kích đã tới trước mặt nó!

Sau khi quả cầu sấm sét bị nuốt chửng, Tiểu Hắc lập tức co giật toàn thân, thậm chí còn trợn mắt.

Tứ chi của nó cứng đơ, đứng sững ở đó một lúc rồi mới tỉnh táo lại.

Tiểu Kha mỉm cười nói với Tiểu Hắc.

“Để mày đánh lâu như vậy, bây giờ đến lượt tao.”

Tiểu Hắc dựng tóc gáy, kinh ngạc nhìn cậu.


Chẳng phải cậu đã nói sẽ không đánh trả sao? Bây giờ lại nuốt lời?

Thấy tình hình không ổn, Tiểu Hắc lập tức biến thành một bóng trắng rồi bỏ chạy.

Thu hồi áo giáp vàng, Tiểu Kha vội vàng lấy Kim Ô ra.

Trong nháy mắt, cậu đã giẫm lên phi kiếm chặn đường bóng trắng lại.

Tiểu Hắc quay người bỏ chạy lần nữa, nhưng một vòng lửa đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, nhốt nó ở bên trong.

Tiểu Kha bật cười, chậm rãi tiếp cận Tiểu Hắc đang hoảng sợ.

“U Minh Quỹ Nhãn!”

Đồng tử màu xanh lam của cậu từ từ phát ra ánh sáng xanh lục kỳ lạ.

Một người một chó nhìn nhau, trong con ngươi của Tiểu Hắc chậm rãi xuất hiện một tầng ánh sáng xanh.

Đây chính là võ kỹ mà Tiểu Kha mới tìm được trong nhẫn trữ vật của sư phụ.

Đây là võ kỹ cấp huyền, có tác dụng khống chế, mê hoặc tâm trí, đồng thời có thể tấn công linh hồn của người khác.

Một khi tu luyện đến đại thành, sẽ có thể tiêu diệt tinh thần và linh hồn của người khác mà họ không hề nhận ra, giết người một cách vô hình.


Hiện tại cậu chỉ mới tu luyện đến nhập môn, nhưng đã có thể khống chế hành vi của Tiểu Hắc.

Sau khi loại bỏ ngọn lửa xung quanh, chỉ thấy Tiểu Hắc ở trong sự khống chế của cậu, quay cuồng tại chỗ.

Sau đó, Tiểu Hắc cúi đầu, đâm thẳng vào cột.

Cảnh này chọc cậu bật cười.

Quả nhiên, niềm vui của con người hình thành trên nỗi đau của người khác.

Tiểu Hắc: Rất cảm ơn cậu!

Trong vòng một đêm này, Tiểu Kha đã luyện tập một số môn võ kỹ.

Ngày hôm sau.

Khi cả nhà đang ăn sáng, Tiểu Kha hào hứng lấy bài thi ra.

“Chị đã hứa với em, nếu em đạt điểm tuyệt đối tất cả các bài thi, sẽ để cho em nhảy lớp.”

“Bây giờ em có thể lên lớp sáu rồi đúng không?”

Cậu nhìn về phía người nhà đầy mong đợi, đôi mắt nhỏ lấp lánh ánh sao.

Mọi người trong nhà họ Vương đều kinh ngạc nhận lấy bài thi, tụ tập lại thảo luận.

Vương Tư Kỳ rời khỏi bàn ăn, ra ngoài gọi điện thoại cho chị tư.

Chẳng bao lâu sau, có người nghe máy.