A Đào

Chương 25: Khói Đen




Khi Kỷ Vô Ưu đang mơ màng ngủ thì đột nhiên bị tiếng chó sủa đánh thức.

Mới đầu cửa khép hờ, lúc này lại bị mở nửa cánh, chắc do A Tài chạy ra ngoài sân chơi. Con chó kia càng lớn càng nghịch ngợm, không sợ người, chạy lung tung khắp nơi, thi thoảng Kỷ Vô Ưu sẽ mắng nó cho bõ ghét, thời gian còn lại, một người một chó tạm thời chung sống hòa bình.

Tuy nhiên, hôm nay nó có vẻ lạ, cứ sủa mãi không ngừng. Bên ngoài, ánh nắng đang độ vừa phải, trong phòng yên ắng, cũng không có người ngoài tiến vào.

Kỷ Vô Ưu trở mình, cái giường gỗ cứng ngắc kêu cọt kẹt, trên tấm ván gỗ cũ kĩ chỉ trải một tầng cỏ khô, cỏ bị ép dẹp, thứ mùi ẩm mốc đặc trưng của mùa lạnh bay ra từ bao gối, xen lẫn với mùi mồ hôi mằn mặn trên cơ thể làm người ta có cảm giác như đang bị giam cầm trong ngục tù.

Kỷ Vô Ưu bực bội vùi đầu trong chăn, mùi mốc biến mất, nhưng hắn không hiểu sao lại ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của hoa quế, thứ mùi mùi cực nhẹ, như gió tháng Tám xẹt nhanh qua chóp mũi.

Là mùi của nàng, hắn vô thức hít sâu vài lần, được một chốc, hắn nghĩ, không thể nằm mãi trong chăn nên đành ngồi dậy, ngơ ngác nhìn vách tường loang lổ.

Trên vách tường treo một cái quạt hình đuôi cá, giữa các vách ngăn thoáng hiện ra màu xanh đậm, trông vừa cổ kính vừa u ám, trên đầu tủ đặt một chén nước, đáy chén lắng đọng chút bụi bẩn, có điều hắn vừa uống qua nó.

Dưới giường là đôi ủng trắng cỡ ngắn hắn thường đi, còn có một đôi giày vải màu xám xấu xí, miếng độn giày được làm từ mấy tấm vải cũ ghép lại, tuy hoa văn khác nhau, nhưng những đường may rất nhỏ và đều tay.

Tóc mái quá dài, rũ xuống che khuất đôi mắt. Hắn thổi làm tóc bay phập phồng, nếu có gương đồng ở đây, hắn nhất định phải ngắm kĩ dáng vẻ luộm thuộm lúc này của mình.

Râu cũng mọc nhanh, không lâu trước đây, hắn đã cạo sạch để ra ngoài, hôm nay sờ lên, cọng râu vừa ngắn vừa cứng đâm đau cả tay.

Khổ không?

Hơi hơi.

A Tài im lặng một lúc, rồi lại sủa tiếp, nhưng Kỷ Vô Ưu vẫn không thèm để ý, nó luôn như vậy, một người đi qua, một con con gián, kể cả gà nhà hàng xóm bay qua nó cũng sẽ sủa to, nghĩ thấy cũng đúng, đây là nhà nó, nó muốn làm gì thì làm.

Nắng lên, chiếu qua khe cửa, chiếu thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của nam nhân.

A Tài vẫy đuôi, cọ vào chân hắn, hắn đá nó một cái, nó văng sang một bên, hạ thấp người nhe răng với hắn, sau đó chạy như tên bắn ra ngoài, rồi lại chạy vào, lần này nó đứng cạnh cửa, sủa về phía hắn.

Kỷ Vô Ưu mang giày vải vào, lê chân ra ngoài, khung cửa thấp khiến hắn phải khom lưng. Hơi lạnh theo bức tường đá thấp lan vào, tựa như lần trước nàng bế hắn ra phơi nắng, trừ ánh mặt trời bị mây đen che khuất, mọi thứ đều cao xa.

A Tài rướn cổ, điên cuồng sủa, làm ra động tác cắn xé, Kỷ Vô Ưu ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên cảm thấy váng đầu, hoa mắt.

Nhìn một lúc lâu, giữa không trung bỗng xuất hiện một cái bóng đen, y hệt một con diều, lượn tới lượn lui theo quy luật, hiện tại không phải tháng Ba, sẽ không ai thả diều, đông chí đã qua, tất cả chim muông đều bay về phương Nam ấm áp trú ẩn, trừ phi là quạ đông hoặc là chim người khác nuôi.

Có điều, quạ đông sẽ không có cơ thể to lớn và tốc độ mạnh mẽ như vậy.

Kỷ Vô Ưu từ từ giơ ngón tay phải lên, huýt sáo thật to, bóng đen kia đang lao thẳng lên cao, nghe tiếng động quen thuộc, nó lộn người, lao xuống dưới với tốc độ cực nhanh.

Một tiếng kêu chát chúa vang lên, vạn vật im lìm, ngay cả A Tài cũng sợ tới mức chạy vào phòng bếp.

Là một con đại bàng đen to lớn với đường vằn trắng trên bụng, nó vẫy mạnh đôi cánh đen nhánh, đậu trên chạc cây ngô đồng khô héo.

Rốt cuộc nó cũng tìm tới, Kỷ Vô Ưu mừng như điên, hắn nâng cánh tay để Khói Đen đậu xuống. Khói Đen nghiêng đầu, dùng đôi con ngươi màu nâu vàng nhìn kỹ vị chủ nhân mất tích đã lâu kia. Kỷ Vô Ưu chỉ đành huýt sáo một lần nữa, đánh thức ký ức của nó.

Lần này Khói Đen cũng nhận ra âm thanh quen thuộc, bay xuống đậu lên cánh tay hắn, trọng lượng của nó khiến hắn phải run lên, hắn sờ nhẹ lớp lông vũ óng mượt và bộ móng to khỏe của nó, rồi đến thùng thư bằng sắt cứng rắn gắn dưới chân nó.

Hắn hấp tấp tìm giấy bút, nhưng ngôi nhà này nghèo kiết xác, cái gì cũng không, hắn vén rèm vào phòng bếp, làm A Tài sợ hãi kêu la thảm thiết, Khói Đen nghe tiếng con mồi, định bay tới chén thịt, Kỷ Vô Ưu nhanh chóng trấn an nó, Khói Đen chỉ đành lượn lờ trong sân nhỏ.

Lục lọi khắp nơi cũng không tìm ra giấy, Kỷ Vô Ưu cởi áo bông ra, xé một miếng vải trắng, lấy khối than củi còn dư trong bếp, viết qua loa mấy chữ: “Trấn Hồi Long, mau tới.”

Viết xong, hắn cuộn tròn mảnh vải, nhét vào thùng thư dưới chân Khói Đen rồi thả nó bay đi.

Khói Đen lượn hai vòng trên không, sau đó biến mất từ phía chân trời.

Kỷ Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy tay chân nhẹ nhàng hơn nhiều, tựa như người mới khỏi bệnh, nhìn cành cây khô úa, vạn vật chết chóc cũng như thấy mùa xuân đang đến.

Chưa đến giờ Ngọ, A Đào đã trở lại, tiếng bánh xe ba gác nặng nề lăn trên phiến đá xanh thẳm, A Tài nghe thấy, không ngừng sủa to.

Kỷ Vô Ưu ung dung ngồi trên ghế thấp trong sân, muốn ôm nó ra đây, nhưng mùi của Khói Đen vẫn còn ám trên người, A Tài thấy hắn là sợ hãi.

A Đào vào phòng, có lẽ hôm nay bán đắt, cho nên giữa hàng lông mày và đuôi mắt đều hiện lên ý cười.

Thấy Kỷ Vô Ưu liếc mình, nàng mới bắt chuyện, “Nhìn xem, ta mua thuốc cho ngươi này.” Dáng vẻ giơ mấy gói thuốc như muốn khoe khoang kia trông thật ngu ngốc và mắc cười.

A Tài nghe tiếng nàng, lúc này mới từ trong phòng bếp chạy ra, yếu ớt kêu, A Đào vội vàng đi qua trấn an nó: “Mày bị sao vậy?” A Tài sủa hai tiếng với Kỷ Vô Ưu rồi quay đầu chui vào lòng nàng.

A Đào nhẹ nhàng vuốt lông nó, hỏi: “Bị hắn bắt nạt hả?”

Kỷ Vô Ưu: “…”

Dù Kỷ Vô Ưu không thích A Tài, nhưng hắn cần nó, chẳng hạn như mỗi lần trời quá lạnh, nó luôn là ‘lò sưởi di động’ hiệu quả để hắn dùng, nể tình nó, thi thoảng hắn sẽ trêu đùa nó, nhưng nếu nó dám làm phiền hay quấy nhiễu hắn, hắn sẽ không lưu tình mà đá văng nó ra.

Có điều hôm nay tâm trạng hắn tốt, nghe nàng nói thế lại nhịn không được mà phân bua một phen, “Ta không có đụng vào nó.”

A Đào cười nói: “Chó con nào cũng thích làm nũng cả.”

Nàng lại vào phòng bếp, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, biết Kỷ Vô Ưu đi tới, nàng liền nhường vị trí bếp lò ấm áp cho hắn.

Thấy nàng lấy ra hai củ khoai sọ trong cái niêu đất ở góc bếp, dạ dày hắn bỗng biểu tình. Nhưng lúc này hắn lười đưa ra yêu cầu, dù gì nàng cũng tiêu tốn nhiều sau vụ xe ba gác bị hư, kiếm tiền không dễ.

Luộc chín khoai sọ, A Đào lại bắc một nồi nước khác, chuẩn bị nấu thuốc. Kỷ Vô Ưu thất thần nhìn nàng loay hoay, thật ra nàng không cần tốn công cho chuyện này nữa, vì Khói Đen sẽ nhanh chóng báo tin cho người ở Bắc Nguyệt sơn trang, không đến mấy ngày hắn sẽ rời khỏi đây, dưỡng thương từ đồ bổ và thuốc quý, nội lực của hắn có thể mau chóng tăng lên.

Ở ngoài vang lên tiếng đập cửa, mà A Đào đang lỡ tay vo gạo.

Kỷ Vô Ưu đứng dậy, nói: “Để ta.” Dứt lời thì đi nhanh ra ngoài.

Mở cửa, Lưu Tứ ở ngoài vừa thấy hắn, khuôn mặt đã đỏ lên vì xấu hổ, mấy câu xin lỗi vốn đã chuẩn bị kỹ càng bỗng bay đâu mất, “Ngươi…… Ngươi…… đã khỏe hơn chưa?”

Kỷ Vô Ưu thấy nữ nhân kia không ra đây, mới từ từ xoay đầu lại, cười khẩy, “Lưu đại ca, khách hiếm nha, lần này tới chắc không phải thăm ta đấy chứ?”

Lưu Tứ lắp bắp, “Muội… muội muội ngươi đâu?”

Kỷ Vô Ưu thật sự muốn bội phục y, ngày ấy hắn nói hết nước hết cái với y rồi, là nam nhân đều sẽ giận dữ mà bỏ đi, mà hôm nay, y lại mò đến, có lẽ là chưa chết tâm. Nhưng lại nghĩ đến một chuyện, hắn cũng sắp đi, chi băng thành toàn cho bọn họ xem?

Trong lúc suy nghĩ, lại ngó thấy chiếc xe ba gác ở trong góc sân thì cơn tức giận không tên bỗng hiện lên, trục bánh xe kia là hắn mất một ngày mới làm xong, hắn cười nói: “Lưu đại ca quả là quý nhân hay quên, trước đó vài ngày còn phá hư đồ kiếm cơm của bọn ta, thấy sửa được rồi nên lại đến phá tiếp?”

Lưu Tứ bị nói cho nghẹn họng, “Chuyện đó là ta sai, hôm nay ta tới bồi tội, ta……” Mẻ cá trích trong tay bỗng nặng như ngàn cân, nâng không nổi.

Kỷ Vô Ưu liếc y rồi duỗi tay nhận lấy, nói: “Thứ này ta nhận giúp nàng, mấy hôm nữa ngươi hãy đến đây, trực tiếp xin lỗi nàng, giờ thì không tiễn.” Dứt lời thì định đóng cửa, thấy tên bán cá kia tròn mắt nhìn mình, Kỷ Vô Ưu lạnh giọng lặp lại, “Điếc à? Ta nói mấy ngày nữa hẵng đến.”

Đóng sầm cửa lại, Kỷ Vô Ưu vừa đi vào nhà vừa nghĩ, mấy ngày nữa hắn cũng rời khỏi đây, nữ nhân kia sống hay chết cũng không liên quan đến hắn, nếu tên bán cá này còn thích nàng, nàng chấp nhận y hay không hắn cũng không can thiệp nữa. Nếu nàng thật sự rời đi rồi chết bất đắc kì tử, coi như hắn đã trả được mối thù lúc trước, còn nếu nàng kiên quyết ở lại nơi này, an ổn sống hết đời, hắn sẽ không bao giờ đặt chân tới đây nữa, cả hai sẽ trở thành người xa lạ.

Nghĩ đến đây, hắn bỗng giật mình, ân oán giữa hắn và nàng là gì, hắn nhất thời không nhớ ra nữa.

Hắn xách mẻ cá vào phòng bếp, A Đào quay đầu, sắc mặt khá hoảng sợ: “Gì đây? Cái này ở đâu ra?”

“Tên bán cá kia đưa.” Hắn vứt lên thớt, bực bội nói: “Mau chiên lên ăn đi.” Có lẽ cá đã bị ương, mùi tanh khá nặng.

A Đào nói: “Lưu đại ca, hắn tới sao?”

“Đúng thế, hắn tới.” Kỷ Vô Ưu ngồi xuống trước bếp lò, xoa xoa những ngón tay lạnh lẽo: “Nói là muốn bồi tội.”

A Đào lẩm bẩm nói: “Hà tất phải làm vậy.” Bọn họ không phải đã nói rõ rồi sao?

“Đúng vậy.” Kỷ Vô Ưu cười nhạo: “Làm như nữ nhân trên thế gian đều dễ dỗ.”

A Đào nghiêm mặt nói: “Hắn là người tốt.”

Kỷ Vô Ưu: “Không phải tốt, mà là ngu.”

A Đào không muốn tranh chấp với hắn, miễn hắn lại buông ra mấy câu tàn nhẫn, bèn chuyển đề tài về mớ cá trích, “Cá trích nên hấp ăn mới ngon, đổ ít nước tương là được.”

Kỷ Vô Ưu gật đầu, “Không tồi.”

Sau khi ăn xong, A Đào mở ngăn tủ, lấy ra một bộ đồ mặc mùa xuân, đây là đồ ân công mua cho nàng khi còn ở thôn Bách Yến, loại vải dệt bình thường, chỗ cổ áo giặt nhiều nên hơi ngả sang trắng, nàng cầm xem một chốc, rồi lại lục tìm tiếp.

Đồ đạc của nàng cực kì ít, liếc mắt một cái là biết.

Nàng thở dài một hơi, lấy ra kim chỉ với khung thêu để lên bàn, sau khi đốt than bưng lên phòng mới chuẩn bị thêu thùa gì đó.

Kỷ Vô Ưu tựa lưng vào đầu giường, hờ hững nhìn nàng bận rộn, mãi đến khi thấy nàng lấy kéo cắt miếng lót trong lớp áo bông thành từng đoạn, mới hỏi: “Ngươi định làm cái gì?”

A Đào rũ đầu, “Ta muốn làm miếng lót giày.”

Kỷ Vô Ưu rất muốn cười to, “Ngươi làm miếng lót giày? Ta phục ngươi rồi đấy, ngươi hy sinh cái áo bông kia cho hắn, không sợ chết cóng hả?”

A Đào nói: “Thà chết cóng còn hơn mang nợ người khác.”

Kỷ Vô Ưu bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi định làm cho tên bán cá kia?”

A Đào không trả lời, xem như cam chịu.

Kỷ Vô Ưu quen tật, lại mở miệng châm chọc: “Ngươi đưa nam nhân đồ, miếng lót giày, nếu lần sau gặp lại ngươi định đưa hắn cái gì?”

A Đào không hiểu lắm, nàng ngẩng đầu, hỏi nhỏ, “Đồ gì?”

Kỷ Vô Ưu hừ lạnh, “Không phải ngươi từng tặng Trương Úc Bạch một bộ đồ à?” Đi thì đi, còn tâm cơ để lại bộ đồ khiến Trương Úc Bạch áy náy không thôi.

“À.” A Đào nhớ ra, bộ đồ kia vẫn là một nuối tiếc trong lòng nàng, “Bộ đồ đó ta chưa may xong.” Nếu lúc ấy hắn không ép nàng rời đi, nàng cũng không đến mức phải tặng cho ân công một bộ đồ không hoàn chỉnh.

Dù biết bộ đồ kia Trương Úc Bạch sẽ không mặc, nhưng nàng không dám hỏi kĩ.

Lời Kỷ Vô Ưu thốt ra thoáng hiện sự ghen tuông: “Lúc xuống núi hắn định mang nó theo, nhưng ta không cho.”

A Đào hơi giật mình, sau đó nàng nghĩ, cũng đúng, hắn không đốt sạch hay cắt thành từng đoạn là coi như may lắm rồi.