Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 355: 355: Đi Nhậm Chức





Dịch: mafia777
***
Trên đời này khó mua nhất chính là đất đai, bởi vì đất đai là căn bản của con người, của dân tộc.

Ở hậu thế khi mà mặt trăng vẫn là mơ ước của con người, thì đất đai chính là một loại tài nguyên hữu hạn.

Hậu thế còn như thế, hiện tại cũng chẳng khác gì.

Vì vậy, lúc Hàn Nghệ bắt đầu thu đất, cũng đã nghĩ tới tình cảnh này.

Cũng chính vì vậy, hắn đã chuẩn bị tâm lý đủ để đối diện với bất kỳ bất ngờ nào.

Hắn không hề vì thế mà cảm thấy lo âu hay tức giận.

Bởi vì hắn biết đây chính là điều mà đối phương muốn thấy.

Hết thảy đều như thường.

Hàn Nghệ làm như chưa từng nghe thấy tin tức xấu này.

Sáng hôm sau, hắn mặc quan phục màu xanh đi Ngự Sử Đài nhậm chức.

Ngự Sử Đài, cơ cấu giám sát của Đường Triều.

Một quan nha mà văn võ toàn triều đều căm hận.

Bởi vì những lời đồn trên triều, có đến tám chín phần mười đều xuất phát từ nơi đây.

Quan viên của Ngự Sử Đài có quyền lực dâng tấu tố cáo, cũng không cần chứng cớ, không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần dựa vào cái miệng là được.

Nói trực quan hơn một chút, thì đó chính là Hoàng đế cho Ngự Sử Đài cái quyền bịa đặt.

Vì sao hoàng đế lại làm như vậy?
Chính vì hoàng đế sợ trên triều quá yên tĩnh.

Hoàng đế luôn hi vọng các đại thần có thể đấu đá lẫn nhau, chỉ có như vậy hoàng đế mới khống chế tốt triều đình.

Hàn Nghệ đứng ở trước cửa Ngự Sử Đài, ngẩng đầu nhìn cửa chính phủ nha.

Qua hết nửa ngày, hắn khẽ mỉm cười nói: "Ngày hôm nay chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách."
Nhấc chân bước vào cửa chính.

Bên trong cực kỳ u tĩnh, tuy không thể nói là hoa thơm chim hót, nhưng có thể coi là xanh um tươi tốt, khác rất nhiều so với loại cơ cấu giám sát mà Hàn Nghệ tưởng tượng.

Ở giữa có một thảm cỏ, xung quanh là hành lang.

Phía đông bắc hành lang là đại sảnh quan nha.

Có điều nô dịch ở nơi này ít đến đáng thương, dù sao thì Hàn Nghệ cũng không nhìn thấy bất kỳ người quét dọn nào.

Ngẫm lại thật ra cũng không khó hiểu, bởi vì nơi này đầy sự dối trá, quả thực không thích hợp có quá nhiều người.

Bởi vì chẳng may tiết lộ ra ngoài, rất có thể sẽ dẫn người đến làm thịt họ vì cái tội buộc tội lung tung.

Hàn Nghệ đi dọc theo hành lang đến bên cạnh đại sảnh.

Lúc đang chuẩn bị bước vào, thì chợt nghe bên trong có tiếng người đang nói chuyện, thế là bỗng dừng bước lại, khẽ đưa đầu qua nhìn, chỉ thấy bên trong có bốn người đang đứng, nhỏ nhất chỉ sợ cũng chỉ mới 30 tuổi.

"Chắc các ngươi cũng nghe nói rồi.

Hôm nay chỗ chúng ta có mấy vị Giám Sát Ngự Sử tới, đột nhiên thay đổi nhiều Giám Sát Ngự Sử như vậy, đây là lần đầu tiên nha."
Hàn Nghệ nghe vậy sửng sốt, vài vị Giám Sát Ngự Sử? Sao ta không nghe nói gì ta?
"Vậy sao? Ta chỉ nghe nói sẽ có một Giám Sát Ngự Sử mới đến, người còn lại là ai vậy?"
"Ta cũng không rõ lắm, sáng nay ta chỉ nghe trung thừa nói, biết đó là một kẻ gần đây khiến dư luận xôn xao, tên là Hàn Nghệ."

"Ta cũng có nghe qua tiểu tử kia, nghe nói là không đến 20 tuổi."
"Còn trẻ như vậy đã làm Giám Sát Ngự Sử, thế này không khỏi quá đáng giận đi.

Ngươi xem chúng ta đi, lăn lộn hơn 10 năm, giờ mới được làm Giám Sát Ngự Sử."
"Ài, rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch thế nào?"
"Nào có lai lịch gì, chỉ là một nông phu.

Ta nghe nói, hắn có thể được làm Giám Sát Ngự Sử, chẳng qua là nhờ nịnh bợ vài câu trước mặt bệ hạ."
"Nịnh bợ vài câu mà có thể mặc được quan phục, vậy thì mọi người đều đi nịnh bợ bệ hạ hết, có quỷ mới muốn làm việc cho triều đình, thật sự là bất công mà."
"Mấy lời này chớ có nói ra, từ xưa tới nay làm quan đều chú ý tới dòng dõi.

Ngươi và ta đều phải dựa vào công lao của tổ tiên mới có thể nhập sĩ.

Thằng Hàn Nghệ tính là thứ gì, tổ tiên đều là nông phu ti tiện, dựa vào cái gì mà làm quan.

Ta khinh thường làm việc chung với tên này."
"Thật đúng là...một khi mở ra tiền lệ này, về sau đám tiểu thương đều có thể tới đây làm quan rồi.

Không ngờ Ngự Sử Đài chúng ta lại trở thành nơi thu rác rưởi."
"Đúng vậy nha, cái đáng sợ nhất trên đời này chính là phá vỡ quy củ, quy củ đã mất, tất sẽ sinh loạn."
"Loạn thì đã loạn rồi, Hàn Nghệ này là một tên mở thanh lâu.

Đến Ngự Sử Đài chúng ta làm quan.

Sau này chúng ta ra ngoài còn ngẩng đầu được sao? Sợ là bị người cười nhạo."
"Cái này các ngươi cứ yên tâm.

Tiểu tử đó sẽ không thể ở chỗ chúng ta làm được bao lâu."
"Nghĩa là sao?"
"Hừ, tên tiểu tử đó không biết trời cao đất dày.

Dám đắc tội với Hữu Phó xạ.

Trung thừa đã dặn rồi, Ngự Sử Đài chúng ta toàn lực tố cáo tên tiểu tử này."
"Như vậy cũng tốt.

Nhưngnhưng chúng ta tố cáo hắn cái gì?"
"Tên tiểu tử đó lúc đầu lợi dụng mấy ở phụ nữ điên để lừa được cả hẻm Bắc.

Hơn nữa còn bá chiếm thôn nữ, đầu cơ ruộng đất.

Đúng là cực kỳ đáng ghét."
Hàn Nghệ nghe tới đây, không khỏi sờ mũi của mình.

Ta làm nhiều chuyện xấu như vậy lúc nào.

Xem ra Ngự Sử Đài quả thật là danh bất hư truyền.

"Chuyên nay la thât?"
"Đương nhiên là thật, đã có người tố cáo với Ngự Sử Đài chúng ta."
"Vậy có chứng cớ không?"
"Ngươi đúng thật là.

Ngự Sử Đài chúng ta làm việc cần chứng cứ lúc nào.

Chỉ cần điều tra ắt có chứng cứ."
"Ha ha, cũng đúng thế.

Cho tên tiểu tử đó biết Ngự Sử Đài chúng ta không dễ chọc."
Mẹ kiếp, ngày đầu tiên đã muốn tố cáo lão tử.

Các ngươi cũng thật là độc ác.

Đi đi, đi đi, Chử Toại Lương còn không làm gì được ta.


Các ngươi nếu như làm gì được ta, ta đổi họ thành họ các ngươi.

Hàn Nghệ nghe được một chút, cuối cùng cũng đã hiểu.

Vì sao đám quý tộc luôn mâu thuẫn với những người có xuất thân không tốt.

Nếu như người hèn mọn tới làm quan, dĩ nhiên là sẽ làm giảm thế lực của quý tộc trong triều.

Dù sao chức quan cũng không nhiều.

Cho nên bọn họ làm mọi thứ để kiên trì chính trị quý tộc.

Nhưng Hàn Nghệ không quan tâm tới những thứ này.

Hắn không quản là hậu thế hay hiện tại.

Đều phải chịu quá nhiều cười nhạo.

Đã sinh ra năng lực miễn dịch.

Dĩ nhiên, hắn càng không sợ những tố cáo này.

Trong lòng cười nhạt.

Các tên nhóc bọn ngươi.

Ta khuyên các ngươi không nên làm những chuyện ngu ngốc này.

Bằng không người chết là các ngươi.

Khẽ ho một tiếng bước vào trong.

Bốn người kia quay đầu lại nhìn.

Không khỏi quan sát Hàn Nghệ một lúc.

Một người trong đó hỏi: "Ngươi là?"
Hàn Nghệ chắp tay nói: "Tại hạ Hàn Nghệ, là tới để nhậm chức."
"Hàn...Hàn Nghệ."
"Đúng vậy."
Bốn người kia nhìn lẫn nhau.

Một người giọng điệu rất bình thản nói: "Ngươi chính là Hàn Nghệ?"
Hàn Nghệ khẽ cười nói: "Tại hạ mới vừa vào con đường làm quan, có rất nhiều chuyện không rõ.

Ngày sau còn nhiều chuyện phải thỉnh giáo các vị, mong các vị vui lòng chỉ giáo."
"Không dám, không dám."
Giọng điệu hết sức quái dị.

Hàn Nghệ biết rằng, bọn họ đang dự định dạy mình làm người.

Nhưng vờ như không nghe thấy gì, mỉm cười nói: "Xin hỏi quý tính của các vị tiền bối."
Ở xã hội quý tộc, hỏi họ là cần thiết.

Thường thì những người trong họ lớn thường thích được nói họ của mình cho người khác.

Bởi vì có thể thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ.

Một người đàn ông trung niên, hơi béo, mặt dữ tợn nói: "Ta là Điện trung thị ngự sử Hoắc Nguyên Đức."
"Ngươi chính là Hoắc Nguyên Đức?" Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Ta quen một người tên Hoắc Nguyên Giáp, có phải là thân thích của ngươi?"
Hoắc Nguyên Đức sửng sốt, lắc đầu nói: "Ta không quen người này."

"Thật có lỗi.

Thật có lỗi." Hàn Nghệ lại nói: "Tại hạ còn quen một người tên Hoắc Hoa Đức, không biết Hoắc ngự sử có quen không?"
Hoắc Nguyên Đức vẫn lắc đầu, lại đắc ý nói: "Hoắc thị chúng ta là một họ lớn, trải rộng cả nước, ngươi quen biết mấy người cũng không lạ."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Hàn Nghệ liên tục gật đầu.

Một người đàn ông khôi ngô khỏe mạnh, da ngăm đen, thân hình vạm vỡ nói: "Ta là giám sát ngự sử Tưởng Hiến."
Tưởng Hiến? Hóa ra ngươi là tên bị cắm sừng a.

Trong mắt Hàn Nghệ lộ chút quái dị.

Chắp tay nói: "Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ."
Hai người còn lại kiêu ngạo như gà trống gáy giới thiệu họ của mình.

Thân hình cao nhất tên Đinh Mão.

Một tên tương đối gày còm tên La Văn.

Hàn Nghệ chắp tay, lại hỏi: "Không biết trong các vị, vị nào là trưởng quan."
Hoắc Nguyên Đức nói: "Khổng đại phu có bệnh trong người đã lâu.

Đã rất lâu không tới rồi.

Hiện giờ nơi này đều là do Trương trung thừa quản lý."
Trưởng quan của Ngự Sử Đài là Ngự sử đại phu.

Ngoài ra còn có hai Ngự sử trung thừa.

Chính là phó quan của Ngự sử đại phu
Vừa nói tới Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Còn chưa dứt lời.

Chỉ thấy một người bước vội từ phía trong ra.

Người này khoảng 45 tuổi, để một chòm râu dê, mình mặc áo bào đỏ, nhìn là biết trâu bò hơn so với áo bào xanh một bậc.

"Hạ quan bái kiến Trung thừa."
Đám người Hoắc Nguyên Đức lập tức thi lễ.

Hàn Nghệ cũng vội vàng chắp tay thi lễ.

Người này tên Trương Minh, là Ngự sử trung thừa.

Bởi vì Ngự sử đại phu bệnh nằm giường.

Hiện giờ ông ta nắm toàn quyền chưởng quản Ngự Sử Đài.

Trương Minh nhìn Hàn Nghệ một cái, khóe miệng cười nhạt, nói: "Ngươi là Hàn Nghệ?"
Hàn Nghệ nói: "Chính là hạ quan."
Trương Minh cũng không thèm giới thiệu bản thân, trực tiếp nói: "Nguyên Đức, ngươi đi lấy một phần danh sách cho Hàn Nghệ."
"Vâng."
Trương Minh lại nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, chức trách của giám sát ngự sử chính là điều tra quan lại, tuần tra châu huyện.

Ngươi mới nhậm chức.

E là đến tên của quan viên cũng không biết.

Cho nên đầu tiên ngươi cần ghi nhớ tên của những quan viên này."
Hàn Nghệ chắp tay nói: "Hạ quan tuân mệnh."
Một lát sau, Hoắc Nguyên Đức cầm một đống danh sách ra.

Trương Minh chỉ vào cái bàn ở góc nói: "Ngươi ngồi đó xem đi."
Hoắc Nguyên Đức dĩ nhiên là không bê danh sách ra đó cho Hàn Nghệ.

Trực tiếp ném cho Hàn Nghệ.

"Đa tạ!" Hàn Nghệ vẫn giữ nét mặt vui vẻ, bê đống danh sách tới cái bàn ở góc ngồi, xem hết sức nghiêm túc.

Mặc dù hắn biết đây là do Trương Minh cố ý.

Nhưng hắn cảm thấy cần phải hiểu những thứ này.

Trương Minh nhìn Hàn Nghệ một lát.


Thấy Hàn Nghệ hết sức nhập thần.

Thầm nghĩ, kỳ lạ, nghe nói tên tiểu tử này đến Hữu Phó xạ cũng đắc tội.

Nhưng nhìn hắn rất hiền lành a.

Lại nhìn thêm một lúc, trong mắt đầy nghi hoặc.

Thầm nghĩ, xem ra người bên trên chuyện bé xé ra to rồi.

Nhìn sang đám người Hoắc Nguyên Đức ra hiệu.

Bốn người lập tức đi vào phòng.

Vừa mới bước vào phòng, Hoắc Nguyên Đức đã vội vàng nói: "Trung thừa, chúng ta nên xử lý tên tiểu tử này thế nào?"
Trương Minh nói: "Tìm chút việc nhàn hạ cho hắn làm."
Hoắc Nguyên Đức kinh ngạc nói: "Trung thừa, trước đây ngài đâu phải nói như vậy.

Không phải là chúng ta cùng tố cáo hắn.

Đuổi hắn ra khỏi Ngự Sử Đài sao?"
Trương Minh liếc nhìn Hoắc Nguyên Đức, thở dài nói: "Ngươi cho rằng ta không muốn sao.

Có người xuất thân hèn mọn như vậy ở Ngự Sử Đài.

Đây chẳng phải thành tâm khiến Ngự Sử Đài chúng ta khó coi sao.

Nhưng người bên trên vừa mới dặn dò.

Không nên gây sự với hắn.

Cho hắn ở đây là được rồi."
Tưởng Hiến giọng thô kệch nói: "Đây là vì sao?"
Trương Minh tức giận nói: "Nếu như ta biết, ta còn ngồi đây sao."
Những lời này có nhiều bí ẩn a.

Mấy người nhìn nhau một cái, không lẽ tên tiểu tử này lợi hại như vậy.

Được người bên trên chú ý.

La Văn có chút khó chịu, nói: "Vậy chúng ta nên đối phó với tiểu tử này thế nào?"
Trương Minh có chút phát cáu nói: "Không phải đã nói rồi sao.

Để hắn ở đây, các ngươi xem như hắn không tồn tại là được rồi."
Mấy người nghe vậy đều không lên tiếng.

Hoắc Nguyên Đức lại nói: "Trung thừa, nghe nói hôm nay nơi này còn có mấy vị Giám sát Ngự sử mới tới.

Không biết bọn họ là những ai.

Không phải cũng là người hèn mọn giống Hàn Nghệ chứ? Nếu thực sự là như vậy thì rõ ràng là có người đang muốn đối phó với Ngự Sử Đài a."
"Đương nhiên không phải." Trương Minh vẻ mặt hung phấn, kích động nói: "Những người này rất ghê gớm.

Nếu như bọn họ vào Ngự Sử Đài thì Hàn Nghệ coi là gì.

Có lẽ là sắp tới rồi đó.

Chúng ta đi ra thôi."
Đám người Hoắc Nguyên Đức nghe vậy có chút hiếu kỳ.

Là người nào tới vậy, làm cho Trương Minh kích động như vậy, còn ra cửa đón nữa.

Mấy người bước ra ngoài.

Nhìn thấy Hàn Nghệ bất động, ngồi đó xem danh sách.

Dường như xem rất say mê, đến bọn họ đến cũng không biết.

Một lát sau, nhìn thấy một người bước vào.

Hàn Nghệ nhìn thấy không khỏi giật mình.

Người này chính là Trịnh Thiện Hành..